Độc Bộ Thành Tiên

Chương 325: Tạm thời dừng tay

Bích Giao dài hơn một trượng với thương ảnh kiềm chế lẫn nhau. Bởi vì linh lực tiêu hao trên phạm vi lớn khiến trên thân mỗi người đều có tiếng nổ vang từng hồi. Thể hình của Bích Giao cũng trong tiếng nổ vang này rút nhỏ dần dần. Trong nháy mắt, Bích Giao liền nổ tung thành vô số bọt nước, thương ảnh to lớn tuy rằng uy lực cũng đã tiêu hao không ít, nhưng vẫn mang theo một cỗ khí thế có đi không về xuyên qua vô số bọt nước, đâm thẳng về phía Trình Thao.

Trình Thao ánh mắt phát lạnh, ánh mắt nhìn La Tiềm thêm vài phần ngưng trọng. Hiển nhiên là không nghĩ tới thương pháp của đối phương lại tinh thâm như vậy, muốn đối phó với người này sợ rằng là không dễ dàng. Trách không được người này trước đó đối mặt với gã mà không hề biến sắc, cho dù là nhìn thấy bọn họ người đông thế mạnh cũng không hề sợ hãi, thì ra trong tay vẫn có vài phần bản lĩnh.

Bích Giao Châu trên đỉnh đầu gã lóe lên quang mang, mấy đầu Bích Giao vây quanh một quầng sáng màu lam ngăn ở phía trước thương ảnh. Lúc này Lôi thương đã là nỏ mạnh hết đà, khi đâm lên quầng sáng đó cuối cùng cũng đã hao tận hầu như không còn.

Nhìn thấy đối phương còn muốn động thủ lần nữa, Trình Thao thân hình lóe lên, lui về sau hơn trăm trượng, hội hợp với mấy tên thủ hạ tùy tùng, ha ha cười lớn nói: "Thống khoái, nhẫn nhịn mấy tháng nay đã không đánh qua một trận thống khoái như vậy, thực lực của ngươi thật là không tệ, nhưng hiện tại Ngưng Kim quả là trọng yếu nhất, ta thấy thế này đi. Chúng ta trước tiên giải quyết hai con Cù Miêu đó, rồi lại phân cao thấp."

Cái gã này thật là giảo hoạt, trước đó mặt ngoài trông rất là kiêu ngạo, phách lối. Trên thực tế lại là một người biết co biết duỗi, chỉ cần đối thủ đủ mạnh, ở trước lợi ích đầy đủ, liền không hề do dự mà rút lui ra. Cho dù trong nhóm người này có người cho rằng là Trình Thao khi yếu sợ mạnh, nhưng cũng chỉ có thể nghĩ trong lòng mà thôi. Dù sao thực lực Trình Thao đối với tuyệt đại đa số tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà nói, đã là vô cùng cường hãn. Đối phương muốn đánh thì đánh, muốn ngưng thì ngưng, cũng phải có phần bản lĩnh này mới được.

La Tiềm hừ lạnh một tiếng, vừa rồi một phen giao thủ, y cũng nhận thức được thực lực đối phương không yếu, thậm chí tu vi còn cao hơn y một chút. Nếu không phải y là Lôi hệ tu sĩ, có chút khắc chế Thủy hệ, uy lực lớn hơn đối phương, nói không chừng đã rơi vào thế hạ phong rồi. Nếu thật sự cứ đánh tiếp, sợ rằng cũng chỉ có cục diện thủ hòa, hơn nữa khi không tiêu hao pháp lực, ở trước Ngưng Kim quả như thế này, đặc biệt là dưới tình huống còn có nhiều người như hổ đói rình mồi, nếu tiêu hao hết pháp lực như thế quả thật không phải là hành động sáng suốt.

Lúc này Lục Tiểu Thiên thân mặc Hỏa Giao lân giáp đã lần nữa lẫn vào trong đám người, đối với cục diện vi diệu trước mắt đồng dạng cũng nhìn rõ mồn một.

"Ở đây có nhiều người như vậy, Ngưng Kim quả lại chỉ có mười một quả, nên phân chia như thế nào? Nếu như không có phần mấy người chúng ta, chúng ta dựa vào cái gì phải chiến đấu với hai con Cù Miêu này? Hai con Cù Miêu này cực kỳ lợi hại, mười mấy tên tu sĩ liên thủ căn bản cũng không phải là đối thủ." Ở đây lập tức có người lớn tiếng nói.

"Đúng vậy, nếu các người tự cho là dựa vào nhiều người, đợi sau khi thu thập hai con Cù Miêu đó xong lại muốn bá chiếm Ngưng Kim quả, đám người chúng ta chẳng phải là làm chuyện không công sao?" Một khổ hành tăng trên cổ đeo một chuỗi phật châu ứng tiếng nói.

Trình Thao mặt lạnh quan sát hết thảy, nhưng nhiều người ở đây như vậy, tuy rằng đã nhìn thấy sự lợi hại của gã, nhưng cũng không hề sợ hãi, chỉ là không nguyện ý làm kẻ đầu tiên xuất thủ mà thôi. Nếu như Trình Thao lựa chọn lúc này xuất thủ, chắc chắn là sẽ đụng chạm tới lợi ích của tất cả mọi người.

"Nếu đã như vậy, vậy trước tiên cứ hợp lực đối phó với Cù Miêu, đợi sau khi giết chết hai con yêu thú này, mọi người lại tự dựa vào bản lĩnh của mình mà tranh đoạt Ngưng Kim quả là được. Ai giành được thì thuộc về người đó. Nếu không ở đây có nhiều người như vậy, muốn nói phân cho ai thì cũng chỉ là nói nhảm." Cùng La Tiềm đánh ngang tay, dự định trước đó của Trình Thao tự nhiên là không thể nào thực hiện được. Nhưng gã cũng không phải là một người đầu óc cứng nhắc, một kế không thành thì nghĩ kế khác là được. Bên cạnh gã còn có mấy người, dưới loại tình huống này lẽ nào còn có thể bị người khác giành hết đi sao, khác biệt chỉ là đoạt được ít hay là nhiều mà thôi.

Trình Thao dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến nhìn về phía La Tiềm và Tô Thanh. Từ thái độ hai người đi cùng nhau mà nói, La Tiềm tựa hồ ở vị trí nghe theo lời Tô Thanh hơn, rất có khả năng thực lực của cô nương xinh đẹp này cũng không hề yếu hơn tên Lôi hệ tu sĩ vừa rồi mới giao thủ với gã. Chỉ cần hai người này đồng ý, những người cơ bản thực lực không đủ, cũng chỉ có thể nghe người khác an bài.

"Cũng được, thế thì cứ làm như vậy đi." Tô Thanh trực tiếp gật đầu đồng ý. Tuy rằng ánh mắt đối phương vô cùng đáng ghét, nhưng Ngưng Kim quả là trọng yếu nhất. Hơn nữa nàng cũng nhận thấy đây là biện pháp tốt nhất, dù sao với thực lực của hai người nàng và La Tiềm, muốn đoạt lấy mấy trái Ngưng Kim quả cũng không phải là vấn đề lớn.

Những người khác nghe được, tuy rằng cảm thấy chưa được tốt lắm, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn, hơi suy nghĩ một chút, liền đồng ý cái phương án này.

Ở đây nhiều người như vậy, cũng không có khả năng cùng nhau tiến lên, rất nhanh, người ở chỗ này thảo luận một hồi, lại quyết định phương án công kích. Những kẻ thủ hạ của Trình Thao thì hình thành một tiểu đội, ở đây có ba mươi bốn người, chia thành ba tiểu đội, dùng xa luân chiến. Bốn tiểu đội, chia thành hai nhóm, dùng phương thức xa luân chiến.

Lục Tiểu Thiên vận khí cũng coi như không tồi, được chia cùng tiểu đội với La Tiềm và Tô Thanh, trong lòng không khỏi khẽ cười. Xem ra tạm thời không cần phải xuất lực quá lớn, còn có thể giữ lại thực lực một đoạn thời gian. Trong đội ngũ cũng không chỉ có một kẻ dã tâm như Trình Thao, còn có một nhóm lớn tu sĩ ở ngoài xa kia đang giăng ra một tấm lưới lớn, chỉ là những người ở đây tạm thời còn chưa biết mà thôi.

"Hai con Cù Miêu này không đơn giản, mười mấy tên tu sĩ bình thường căn bản không phải là đối thủ của nó. Nhưng hiện tại chúng ta càng nhiều người hơn, lại nhiều thêm mấy vị cao thủ, chỉ cần đồng tâm hiệp lực, giết chết hai con Cù Miêu này cũng không có gì khó, mọi người ngàn vạn lần đừng nên lưu thủ." Khổ hành tăng nhìn hai con Cù Miêu màu hoàng kim, lên tiếng nhắc nhở nói.

"Không ngờ lại lợi hại như vậy!" Không ít người hít vào một ngụm khí lạnh.

"Sợ chết thì hiện tại lui lại cũng còn kịp." La Tiềm tài cao gan lớn, trừng đối phương một cái, rồi vượt lên trước Tô Thanh nửa người. Lục Tiểu Thiên lấy từ trong túi trữ vật ra một cái đại thuẫn hình tròn bề ngoài có gai nhọn sắc bén. Cái đại thuẫn này vô cùng rắn chắc, lực phòng ngự vô cùng mạnh, hơn nữa còn có tác dụng phản kích, chỉ là bộ dạng này ở trong đội ngũ lại trông có chút quái dị.

"Nhìn bộ dạng này của ngươi, không phải là định dùng đại thuẫn làm con rùa rút đầu sao, dùng cái mai rùa này ra trận cũng không cần lo lắng Cù Miêu sẽ công kích được ngươi. Chỉ là nếu nghĩ rằng chỉ cần phòng ngự là được, và ai cũng phòng ngự như ngươi, chúng ta còn cần phải giết yêu thú nữa không." Một tên trung niên râu quai nón nhìn thấy bộ dạng âm dương quái khí của Lục Tiểu Thiên liền lên tiếng.

"Chốc nữa khi đánh lên, sẽ không xuất lực ít hơn ngươi là được rồi. Ngươi rãnh rỗi như vậy, vẫn nên lo cho bản thân mình đi." Lục Tiểu Thiên lạnh lùng hồi đáp lại.

"Nói nhiều làm gì, còn không mau đi lên, ai muốn trốn tránh không xuất lực, thì đừng trách ta không khách khí." Tô Thanh vẻ mặt lạnh lùng quay đầu lại nói.

"Tiểu tử, hãy đợi đấy." Trung niên râu quai nón hừ một tiếng, vẻ mặt hung tợn nhìn chằm chằm Lục Tiểu Thiên. Vốn gã xác thực có mấy phần dự định muốn đục nước béo cò. Trước tiên định đẩy tên gia hỏa Lục Tiểu Thiên trông lẻ loi đơn độc này ra, bản thân gã lại lừa dối quá quan là được. Không nghĩ tên gia hỏa này niên kỷ không lớn, nhưng tính khí lại xác thực không nhỏ, trực tiếp xuất ngôn châm chọc gã. Xem sau khi chuyện này kết thúc gã sẽ thu thập tên gia hỏa này ra sao. Nữ tử kia cùng với tên thanh niên trẻ tuổi Lôi hệ kia, gã đắc tội không nổi, chẳng lẽ gã lại không trừng trị nổi tên tiểu tử không bắt mắt trước mặt này sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận