Độc Bộ Thành Tiên

Chương 1382: Cái chết của Đế Khôn

Phiêu Miểu kiếm trận nhẹ nhàng lướt qua công kích của Bích Quỳnh yêu tức, chỉ hơi trì trệ một lát, lần nữa bắn về phía đối phương.

Tám thanh phi kiếm, hóa thành tám đạo quang trụ, như mũi tên rời cung. Lân phiến trên thân Tam Thủ xà yêu Bích Quỳnh trải rộng ra, lực lượng kiếm trận chém lên trên đó, vang lên tiếng đinh đinh, nhìn thấy khiến người ta hoa cả mắt.

Chỉ bất quá phòng ngự của Tam Thủ xà yêu Bích Quỳnh chung quy vẫn chưa đạt tới mức có thể chống đỡ được công kích kéo dài của kiếm trận. Xoẹt một tiếng, kiếm quang phá vỡ lớp lân phiến bên ngoài, đâm vào trong thân ba phân, mang theo mấy giọt huyết dịch màu xanh đen.

Tam Thủ xà yêu Bích Quỳnh đau đớn hừ một tiếng. Một cái đầu rắn lần nữa phun ra Bích Quỳnh yêu tức, ánh sáng màu đen băng lãnh quét qua, va chạm trực tiếp với Phiêu Miểu phi kiếm.

Lục Tiểu Thiên gặp phải trọng kích, thân hình cũng run lên, Tử Diệp Chân Ô vừa rồi đã xua tan đi một phần công kích, nhưng tác dụng lần này nhỏ hơn một chút, mấy sợi tơ máu cũng chảy ra từ trong khóe miệng Lục Tiểu Thiên.

"Không tồi, một tiểu tử Nhân tộc mới chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, không ngờ lại có thể đả thương được bản tọa, đợi sau này bản tọa khôi phục thực lực, sẽ lại đến lấy cái mạng nhỏ của ngươi."

Tam Thủ xà yêu Bích Quỳnh nhìn thấy công kích của Triệu Hân và Ngưu Đàm lần lượt đánh tới, khí thế đều không yếu. Ngoài ra hai tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ và Bát Túc Ma Ngưu thú kia dù chưa trực tiếp động thủ, nhưng thân hình lóe lên, cũng phân bố ở các góc độ vô cùng xảo hợp.

Những người này mơ hồ có xu thế hợp kích, Tam Thủ xà yêu Bích Quỳnh cảm thấy bản thân ở thời kỳ toàn thịnh, sẽ không hề để đám người này vào trong mắt. Nhưng hiện giờ thực lực đại giảm, Hổ lạc đồng bằng, cũng không phải là lúc nên giao phong với mấy người này.

Dứt lời, Tam Thủ xà yêu Bích Quỳnh cười hung ác, hất cái đuôi dài dài lên rồi chui xuống lòng đất. Một tràng Thổ hệ pháp lực ba động, thân hình liền biến mất không thấy.

"Băng Thổ song hệ đại yêu." Ánh mắt Lục Tiểu Thiên híp lại, vốn hắn cũng có chút biện pháp kích sát Tam Thủ xà yêu Bích Quỳnh này, nhưng vừa mới giao thủ, liền cảm thấy cách nghĩ này có chút không thực tế.

Cho dù thực lực đối phương đại giảm, nhưng nhãn lực, kinh nghiệm chiến đấu, vượt xa bất kỳ ai ở đây, mặc dù chiến lực so ra hơi kém hơn công kích liên hợp của mọi người một chút, thế nhưng nếu nó một lòng muốn chạy, cũng không ai lưu nó lại được.

Đối phương đào tẩu dưới lòng đất, nếu như vận dụng Tử Diệp Chân Ô, cũng có thể ngăn chặn lại được. Chỉ vừa rồi mới động thủ, lãnh hội được sự lợi hại của Tam Thủ xà yêu Bích Quỳnh, đặc biệt là Bích Quỳnh yêu tức kia khiến hắn kiêng kị không thôi, nên càng không dám tự tiện vọng động.

Hơn nữa Ngưu Đàm, Triệu Hân và hắn lại không hề đồng lòng, vừa rồi hai người kia xuất thủ rõ ràng đã chậm đi nửa nhịp. Nếu không phải hắn gần đây mới giác tỉnh Tử Diệp Chân Ô, động thủ vừa rồi chắc chắn đã trọng thương rồi.

Sau khi chịu chút thua thiệt, Lục Tiểu Thiên làm sao còn đi vào vết xe đổ vừa rồi.

"Để cho hai tên gia hỏa đó sau này đơn độc gặp phải Tam Thủ xà yêu Bích Quỳnh thì sẽ biết hối hận như thế nào." Trong lòng Lục Tiểu Thiên lạnh lùng thầm nghĩ.

"Trước mắt nguy cơ đã giải trừ, hai vị cứ tự làm việc của mình." Lục Tiểu Thiên liếc mắt nhìn Ngưu Đàm và Triệu Hân, ngữ khí lãnh đạm nói, lại liếc nhìn mấy cổ thi thể bên dưới, trữ vật giới chỉ đã bị Tam Thủ xà yêu Bích Quỳnh thu lấy rồi. Linh dược viên trước đây, chỉ là một vỏ bọc, căn bản không có cái gọi là Hạo Thược linh thảo, Bích Trầm mộc mấy loại linh vật. . . chỉ là do ngăn cách bởi bầy hắc thiết Sư, mọi người căn bản không thể phát giác được. Đợi sau khi xông qua vòng vây hắc thiết Sư, mọi người phát hiện ra thì đã muộn rồi, hơn nữa còn gặp phải Tam Thủ xà yêu Bích Quỳnh cực kỳ lợi hại.

Về phần những thảo dược khác trong linh dược viên, tuy là trân quý nhưng đối với những vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ hay hoặc là thập giai Yêu tu mà nói, lại có ý nghĩa không lớn.

"Đế Khôn, có nguyện ý làm linh thú của ta nữa không?" Lục Tiểu Thiên nhìn về phía Đế Khôn lúc này đang nằm thoi thóp trên mặt đất, vết thương trên thân bị Tam Thủ xà yêu Bích Quỳnh đả thương, đã xuất hiện thối rữa phần lớn, đôi cánh sau lưng cũng bị thủng lỗ chỗ, yêu lực trên thân đã cực kỳ yếu ớt.

"Niệm tình ta trước kia đã bị ngươi sai sử rất nhiều năm, hãy cho ta một cái thống khoái, sau đó mang thi thể của ta trở về Âm Phong cốc."

Hai con mắt đỏ hồng của Đế Khôn lóe qua một tia thần sắc thống khổ, hiển nhiên là đang chịu đựng sự dày vò của Bích Quỳnh yêu tức. Lúc này nó nhìn về phía Lục Tiểu Thiên, trong mắt tràn đầy vẻ bất cam và bất khuất, Đế Khôn tính tình cao ngạo, trong tình huống có đầy đủ linh thức, tuyệt đối không cam nguyện để cho một Nhân tộc sai sử, cho dù người trước mắt đã từng là chủ nhân của nó.

Trong số mọi người ở đây, nghe thấy thập giai Đế Khôn trước đây từng là linh thú của Lục Tiểu Thiên, đều giật mình không nhẹ.

Chiến lực của Đế Khôn mọi người đều đã tận mắt chứng kiến, tốc độ cực nhanh, ngay cả Ngưu Đàm, Triệu Hân chiến đấu với Đế Khôn, cũng không dám nói sẽ chắc thắng. Về phần mấy người như La Tiềm, Kiều Lam thì đều kém hơn một chút.

Trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ cổ quái, tựa hồ như giữa Lục Tiểu Thiên và Đế Khôn có một đoạn quá khứ khá trắc trở.

"Ngươi không nên xem ta là địch, yêu cầu của ngươi, ta đáp ứng."

Trong mắt Lục Tiểu Thiên lóe qua một tia lạnh lùng. Một đạo kiếm quang bắn vào mi tâm giữa lòng mày Đế Khôn. Hiện giờ Đế Khôn cũng ngăn cản không nổi kiếm khí công kích này, cũng không có ý định ngăn cản.. Mấy giọt huyết châu chảy ra từ mi tâm, yêu anh của Đế Khôn lúc này cũng bị Bích Quỳnh yêu tức trong cơ thể nuốt chửng, bị ma diệt trong chốc lát. Lục Tiểu Thiên không có ý định giải cứu, hơn nữa Bích Quỳnh yêu tức vô cùng lợi hại, hắn dù có muốn cứu, cũng khó mà làm được, tiếp theo Lục Tiểu Thiên lập tức vung tay lên, thu lấy thi thể Đế Khôn.

Về phần Đế Khôn, nếu như lúc này hắn bỏ mặc không quản tới. Với trạng thái của nó, quá nửa sẽ bị những người khác hoặc là yêu vật giết chết, ngay cả linh vật trên thân cũng khó mà đảm bảo, khó thoát khỏi vận mệnh bị phân thây.

Lục Tiểu Thiên đã buông tha qua cho Đế Khôn một lần, tuyệt đối khó có thể ngồi nhìn một địch nhân cường đại ngày sau quật khởi. Đế Khôn là linh thú của hắn rất nhiều năm, bị lau đi ký ức vốn có. Đối với một Đế Khôn vô cùng cao ngạo mà nói, đây là một loại sỉ nhục. Giữa hai người không có khả năng hòa giải.

Lúc này gặp lại lần nữa, Đế Khôn rơi vào tình cảnh như vậy, cũng là thiên ý trêu người. Chỉ là hiện giờ trong lòng Lục Tiểu Thiên cũng có mấy phần chần chừ. Lần trước Đế Khôn thua trong tay hắn, nguyên thần Long Sư vẫn còn khuyên can. Còn lần này đối phương lại không hề có chút tung tích gì, không biết là xảy ra biến cố gì? Tuy rằng không hiểu nguyên do, trong lòng Lục Tiểu Thiên vẫn còn có mấy phần cảnh giác. Nguyên thần Long Sư chưa hiện, cũng không phải là không có nguyên nhân.

Trái lo phải nghĩ, nghĩ không ra thì cứ để sau rồi tính. Cùng với cái chết của Đế Khôn, người duy nhất còn sót lại trong đội ngũ Đế Khôn là quỷ diện hắc y nhân cũng mất đi hoàn toàn dấu hiệu của sự sống, coi như đội ngũ này đã toàn diệt.

Lục Tiểu Thiên cũng không hề dừng lại, dẫn theo mấy người La Tiềm nghênh ngang rời đi, Ngưu Đàm và Triệu Hân chỉ biết im lặng nhìn theo mà không hề có động tác ngăn cản.

Một đường bay đi mấy trăm dặm, Lục Tiểu Thiên bất chợt dừng lại.

"Lục huynh đệ, có phát hiện cái gì ư?" Bát Túc Ma Ngưu thú cất tiếng hỏi.

"Cũng không nói rõ được, các ngươi cứ ở lại nơi này một lát, ta có chút việc phải rời đi một lúc." Lục Tiểu Thiên sờ sờ cằm, trên mặt lộ vẻ suy tư nói.

"Lục huynh, có phải trước đó do ta và Ngưu huynh không nghe khuyến cáo của huynh, mà tranh giành linh vật, khiến trong lòng huynh có khúc mắc? Nếu như là vậy, ta xin nhận lỗi với Lục huynh, về sau nhất định sẽ coi Lục huynh là đầu lĩnh sai đâu đánh đó, tuyệt đối không làm trái ý huynh." Sắc mặt Kiều Lam khẽ biến, khi nghe Lục Tiểu Thiên nói thế.

Hiện giờ trên người nàng có thương tích, một đường đi tới đây, đã chứng kiến rất nhiều sự nguy hiểm trong bí cảnh này. Nếu không có dạng người thực lực cực mạnh như Lục Tiểu Thiên đây, hơn nữa lại là một cường giả đáng tin ở bên cạnh, sợ rằng lúc nào cũng phải lo lắng tính mạng bị nguy hiểm.

"Hành động của Kiều đạo hữu và Ngưu huynh vừa rồi cũng hoàn toàn là hợp tình hợp lý, lại nói, ta hiện tại cũng có thương thế trên người, vẫn còn cần mấy vị làm trợ thủ đắc lực, sao lại có thể bỏ mặc mọi người không quản."

Lục Tiểu Thiên lắc lắc đầu, cũng không hề nhiều lời. Thân hình lao về phía trước, lóe lên vài lần liền mất đi bóng dáng, chỉ có âm thanh bình thản vẫn còn từ xa truyền đến.

"Ta quay về trước xem xem thế nào. Sau thời gian một nén hương, các ngươi cũng hãy quay về theo đường cũ, tụ hợp lại với ta. Trận pháp cổ quái do bầy hắc thiết Sư kia hình thành tuy bởi vì tuế nguyệt quá xa xôi mà bị phá, nhưng cũng còn có chút cổ quái."
Bạn cần đăng nhập để bình luận