Độc Bộ Thành Tiên

Chương 231: Đắc thủ

"Thời gian cấp bách, mọi người kề vai sát cánh, có chiêu thức gì thì cũng không nên cất giấu làm chi nữa." Hồ Thiên Sơn hét lớn, tế ra sáu viên Hỏa Châu, mỗi viên Hỏa Châu giống như là khối sắc trong suốt màu đỏ hồng, nhiệt độ nóng rực tỏa ra trong phạm vi trăm trượng. Tu sĩ đê giai Luyện Khí kỳ bị cỗ khí thế kinh người ép tới muốn ngạt thở, cho dù là đám Thủy hệ yêu quy, lúc này cũng cảm thấy cực kỳ bất an.

Sáu viên Hỏa Châu khí thế kinh người, hình thành một cái vòng tròn trên không trung, đập về phía Hổ Văn Yêu Quy hình thể to lớn kia. Trong sát na tiếp cận với Hổ Văn Yêu Quy, vòng Hỏa Châu biến thành một đường thẳng, trực tiếp nện thẳng lên một điểm trên người yêu quy. Cho dù đồng dạng là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, nhưng thân thể nhân tộc lại không thể chịu được một viên Hỏa Châu nện vào. Nhưng mai của yêu quy lại cứng rắn vô cùng, sáu viên Hỏa Châu nện lên đó, chỉ làm lõm xuống một cái lỗ nhỏ như quyền đầu của tiểu hài tử. Đối với hình thể to lớn của Hổ Văn Yêu Quy này mà nói, chút lỗ nho nhỏ này căn bản không là gì cả.

Cây trường thương màu vàng đất của Nghiêm Thiết Lâm cũng phóng ra thương mang dài hơn một trượng, đâm về phía chân trái phía sau của Hổ Văn Yêu Quy. Lão cảm thấy dựa vào phòng ngự kinh người của Hổ Văn Yêu Quy, liền lựa ngay chỗ yếu nhược của nó là chân trái mà động thủ. Bất quá tốc độ của Hổ Văn Yêu Quy cũng không chậm, thân thể hơi lệch đi, liền dùng cái mai vô cùng cứng rắn của nó ngăn lại.

Hắc quải trượng của Lữ Điền Lâm vốn đang đánh với phía đầu của Hổ Văn Yêu Quy khổng lồ, nhưng yêu quy chỉ cần rụt đầu lại để tránh khỏi chỗ yếu hại, đợi sau khi hắc quải trượng lui lại thì lại duỗi đầu ra và chìm vào trong nước sâu. Sau đó Hổ Văn Yêu Quy há miệng ra hút vào lượng lớn huyết thủy, rồi lại đột nhiên phun mạnh ra.

Một cơn cuồng phong khổng lồ nổi lên, huyết thủy được con Hổ Văn Yêu Quy này phun ra lại biến thành từng đạo lợi tiễn phong hàn. Hơn ngàn đạo vô cùng dày đặc, loại công kích phân tán như vậy dĩ nhiên là không thể nào làm gì được tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Nhưng đột nhiên xuất hiện mưa tiễn như vậy đối với tu sĩ Luyện Khí kỳ lại là một tràng đại tai nạn. Tuy rằng có không ít tu sĩ Trúc Cơ kỳ dựng lên từng đạo vách chắn, pháp lực hình thành nên quang mạc ngăn cản không ít lợi tiễn, nhưng vẫn còn có mấy chục người bị bắn trúng, không chết cũng trọng thương.

"Thì ra con nghiệt súc này quan tâm tới những tử tôn của nó. Nghiêm huynh, Lữ huynh, chúng ta trước đó đều đã nghĩ sai rồi, tìm tên lão yêu quy này hạ thủ chi bằng hạ thủ với đồ tử đồ tôn của nó, hoặc có thể dễ dẫn xà xuất động được." Hồ Thiên Sơn đưa tay vạch vào hư không, sắc mặt tàn nhẫn nhe răng cười nói. Sáu viên Hỏa Châu trực tiếp đánh vào trong nước, mấy chục con đê giai yêu quy bị nổ tung lên không trung, bị Hỏa Châu trực tiếp đụng cho nổ tung thành mảnh vụn.

Nghiêm Thiết Lâm cũng hiểu ra một thương đâm vào trong nước, lại có mười mấy con đê giai yêu quy bị đánh bay lên, bị những tu sĩ Trúc Cơ kỳ khác giết chết.

Hổ Văn Yêu Quy khổng lồ phẫn nộ ngửa đầu gào thét, tuy rằng đám tu sĩ nhân tộc này không thể phá vỡ phòng ngự của nó, không làm gì được nó. Nhưng tốc độ của nó vẫn kém hơn tu sĩ Trúc Cơ kỳ một chút, đồng dạng cũng không làm gì được đối phương.

Mắt thấy Hồ Thiên Sơn, Nghiêm Thiết Lâm và Lữ Điền Lâm dẫn đầu tu sĩ Trúc Cơ kỳ trắng trợn hạ thủ giết chết những con đê giai Hổ Văn Yêu Quy. Khiến cho nó phẫn nộ gào rống liên tục, thân thể như ngọn núi nhỏ cuối cùng cũng bắt đầu di động, tức giận lao về phía một tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ gần nhất, há mồm phun ra một cái băng cầu to lớn, những nơi băng cầu đi qua khí tức băng hàn kinh khủng đó trực tiếp đông cứng những tu sĩ đê giai Luyện Khí kỳ thành băng điêu. Mà tên tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ kia cũng thật là xui xẻo, liên tiếp tế ra hai kiện pháp khí đều vô dụng, thôi động pháp lực tới cực hạn để ngăn cản công kích của băng cầu. Nhưng thân thể vẫn lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được đang hiện lên trên một tầng băng mỏng. Bốn cái chân to lớn của Hổ Văn quy yêu trượt đi trong nước, thân thể cục mịch giống như đạn pháo bắn ra ngoài, tấm mai rùa thô trọng kiên cố trực tiếp đụng cho tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia cả người bay lên đụng vào vách động cứng rắn, người bên cạnh căn bản không kịp cứu viện.

"Ha ha, đắc thủ rồi!" sau khi dẫn dụ Hổ Văn Yêu Quy to lớn rời đi, Hồ Thiên Sơn khống chế Hỏa Cầu đánh bên trong, nước chu vi mấy trượng trong nháy mắt liền bị bốc hơi sạch sẽ, bên trong lộ ra một khối Ngũ Sắc thạch to như một tấm thớt.

Lục Tiểu Thiên thờ ơ lạnh nhạt, con Hổ Văn Yêu Quy khổng lồ này còn biết bảo vệ đồ tử đồ tôn của mình. So sánh với nó, mấy đại gia chủ này vì đạt được mục đích của bản thân, mà không tiếc xua đuổi để những tên tu sĩ cấp thấp như bọn họ và cả tu sĩ chí thứ của gia tộc đi chịu chết, chỉ để hấp dẫn sự chú ý của con Hổ Văn Yêu Quy khổng lồ. Bất quá loại sự tình này trong tu tiên giới thực sự phổ biến, Lục Tiểu Thiên cũng không hẳn là phẫn nộ, chỉ cần không lan đến chân hắn là được rồi.

Rống, yêu quy khổng lồ lại lao trở về, lúc này mấy người Hồ Thiên Sơn, Nghiêm Thiết Lâm, Lữ Điền Lâm đã đắc thủ thân hình cũng nhanh chóng lùi về.

"Tất cả mọi người, lập tức rút khỏi hang đá ngầm, trở lại bên bờ hồ." Trước khi đi, Hồ Thiên Sơn vẫn nhắc nhở mọi người một câu.

"Đi!" Lục Tiểu Thiên phản ứng không chậm, vốn đang lẫn bên trong hỗn chiến vừa chiến vừa lui. Hắn và mấy người Lữ Phong, Lữ Huy cũng càng ngày càng tiếp cận bên bờ hồ. Thậm chí không đợi Hồ Thiên Sơn mở miệng, sau khi nhìn thấy mấy người họ triệt thoái, Lục Tiểu Thiên liền âm thầm nói với Lữ thị huynh đệ mau rời khỏi mặt nước, nhanh chóng thoát khỏi cái địa phương quỷ quái này rồi nói.

Trong lúc đó, một trận đất núi rung chuyển chấn động truyền đến. Tất cả mọi người ở đây sắc mặt tái đi, còn tưởng rằng cái hang đá ngầm này muốn đổ sụp.

"Không tốt, thủy triều quay về Thông Thiên hồ, đi mau!" Ở đây có một lão giả râu bạc trắng kinh nghiệm phong phú, một câu nói toạc ra nguồn gốc gây ra chấn động nơi này. Tất cả mọi người ở đây sắc mặt trắng bệch, thủy triều dâng lên. Nếu như không thể lên bờ trước khi thủy triều lên, cái mạng nhỏ của bọn họ không chừng cũng sẽ để lại nơi này. Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều tranh nhau chen lấn chạy ra ngoài.

Ở đây còn có hơn ngàn người, trốn nhanh nhất tự nhiên chính là những tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia, đê giai tu sĩ Luyện Khí kỳ muốn vùng thoát khỏi sự dây dưa của bầy Hổ Văn Yêu Quy thì lại không dễ dàng như vậy.

Oanh một tiếng, sau lưng vang lên một tiếng, Lục Tiểu Thiên trầm mặt nhìn lại. Con Hổ Văn Yêu quy khổng lồ kia lần nữa bay vọt ra mấy chục trượng, thân thể nặng nề trực tiếp ngăn ở phía trước hơn phân nửa tu sĩ.

Nguy hiểm thật! Trong lòng Lục Tiểu Thiên nhảy dựng. Con yêu quy khổng lồ này chắc hẳn là cảm ứng được thủy triều đang dâng lên. Trước đó nó bởi vì thân hình bị hạn chế, hành động chậm chạp cho nên mới bị mấy tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ Hồ Thiên Sơn chiếm thượng phong. Một khi thủy triều lần nữa quay về, yêu quy khổng lồ sẽ tựa như cá gặp nước, không còn bị địa hình hạn chế, ngược lại là những tu sĩ nhân tộc này, ở trong nước chiến lực đại giảm. Một bên thì tăng một bên thì giảm, những tu sĩ nhân tộc này cũng sẽ không thể nào là đối thủ của nó nữa. Con đại yêu quy này thực lực đã đạt tới lục giai, cho dù là có Dung Thủy Châu, ở trong nước cũng hoàn toàn không phải đối thủ của yêu quy này. Chỉ là nếu như Lục Tiểu Thiên trực tiếp ngự kiếm bay ra khỏi hồ, như vậy mấy tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ như Lữ Điền Lâm, Hồ Thiên Sơn rất nhanh sẽ cho rằng cái chết của mấy người Lữ Kim Vinh và Hồ Bân có liên quan tới hắn. Đặc biệt là Lữ Điền Lâm dưới sự thống khổ của việc mất con, rất có thể sẽ liều mạng đuổi giết hắn. Có mấy tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ kia ở bên, cho dù là Thất Tinh trận, cũng không thể giết hết tất cả bọn họ. Loại tình huống này quá nguy hiểm. Chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi Thông Thiên hồ, tiếp tục lấy thân phận một tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ trà trộn bên trong đội ngũ, nếu không tình cảnh của Lục Tiểu Thiên sẽ cực kì gian nan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận