Độc Bộ Thành Tiên

Chương 1404: Dung hợp ngắn ngủi

Lúc này trong cơ thể Lục Tiểu Thiên có một nguyên anh giống y như bản thể, thần tình nghiêm túc. Tám viên kiếm thai đang vây xung quanh nguyên anh. Sau khi bảy tòa Trấn Yêu tháp thu nhỏ lại, cũng phân bố xung quanh nguyên anh.

Cánh tay cụt vẫn còn chưa hồi phục, nên lúc này Lục Tiểu Thiên chỉ thi triển pháp quyết bằng một tay.

Tám viên kiếm thai đều ẩn chứa một luồng phiêu dật chi khí, lơ lửng ở xung quanh nguyên anh, hô ứng với nhau, tự thành một thể.

"Hợp!" Nguyên anh khẽ quát, tám thanh kiếm thai thanh thế đại phóng. Từng đạo kiếm ý phun trào từ trong cơ thể Lục Tiểu Thiên.

Dưới sự khống chế của thần thức, tám thanh kiếm thai bắt đầu tiếp cận nhau với tốc độ cực kì chậm rãi. Trong quá trình này hai tay của nguyên anh liên tiếp vỗ ra xung quanh, từng đạo pháp lực hùng hậu không ngừng đánh lên trên kiếm thai.

Dưới tác dụng song trọng của pháp lực và thần thức, từng viên kiếm thai bắt đầu dung hợp, tám thành bốn, bốn thành hai, hai thành một.

Khi tám viên kiếm thai dung hợp lại làm một, một luồng kiếm ý bay thẳng lên trời, đỉnh đầu nguyên anh xuất hiện một vòng xoáy, nổi lên thiên tượng.

Kiếm ý phiêu dật và cường đại trước này chưa từng có, ngay cả Phạm La chân hỏa và Bích Quỳnh yêu tức trong cơ thể cũng bị chấn động.

Nhưng vào lúc này, nguyên anh lại lộ ra biểu tình rất là mệt nhọc, mà trên người bản thể Lục Tiểu Thiên cũng bắt đầu đổ mồ hôi cuồn cuộn. Sắc mặt tái nhượt, chính là dấu hiệu pháp lực và thần thức đều song song tiêu hao tới một mức độ nhất định.

"Tâm có dư mà lực lại không đủ!" Sau khi đau khổ kiên trì nửa canh giờ, kiếm thai vừa hợp lại làm một liền ầm ầm tản ra, lần nữa hóa thành tám viên kiếm thai.

Lục Tiểu Thiên há mồm thở hổn hển, nhưng trên mặt lại lộ ra mấy phần thần sắc vừa mong chờ vừa đáng tiếc.

Mong chờ chính là trong quá trình kiếm thai hợp lại làm một, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được uy lực của kiếm thai.

Đáng tiếc là với thần thức và pháp lực của hắn hiện tại, không đủ để khống chế kiếm thai triệt để dung hợp.

"Thật sự không ngờ rằng dù có đủ Niết Cốt Kiếm U Lan, cũng không thể dung hợp kiếm thai hoàn chỉnh. Muốn rèn sắt còn cần bản thân phải đủ cứng cỏi, linh vật chung quy chỉ là ngoại vật, thứ quyết định cuối cùng vẫn là bản thân mình." Lục Tiểu Thiên lắc lắc đầu lẩm bẩm.

"Nhưng vào thời điểm kiếm thai sắp dung hợp hoàn toàn, luồng khí tức cường đại đó, tựa hồ như không hề yếu hơn Bích Quỳnh yêu tức." Trong đầu Lục Tiểu Thiên chợt lóe lên một đạo linh quang, nếu như dùng kiếm thai đối phó với Bích Quỳnh yêu tức, không biết kết quả sẽ như thế nào?"

Tuy rằng Bích Quỳnh yêu tức là đại yêu tu luyện mấy ngàn năm mới có được, vô cùng lợi hại, nhưng sau khi nó rời khỏi tam thủ yêu xà, đã trở thành cây không gốc rễ. Kiếm thai mà bản thân miễn cưỡng dung hợp trong chớp mắt dù không bằng Bích Quỳnh yêu tức, nhưng tốt xấu gì cũng có thể không ngừng tái sinh. Cho dù chỉ có thể ma diệt một tia Bích Quỳnh yêu tức, thừng cưa gỗ đứt, nước chảy đá mòn, sớm muộn cũng có lúc sẽ diệt đi Bích Quỳnh yêu tức chỗ cánh tay cụt.

Nghĩ đến là làm, Lục Tiểu Thiên lập tức bắt đầu đả tọa, toàn lực khôi phục pháp lực và thần thức.

Thẳng cho đến khi pháp lực và thần thức khôi phục lại trạng thái toàn thịnh, Lục Tiểu Thiên bắt đầu lặp lại quá trình trước đó.

Kiếm thai dung hợp lại làm một, tuy chỉ là quá trình cực kì ngắn ngủi, nhưng vẫn phóng xuất ra một đạo kiếm khí cực kỳ cường đại. Thần thức Lục Tiểu Thiên lúc này đã cực kỳ khốn đốn, nhưng hắn vẫn cố gắng lên tinh thần, khống chế cỗ kiếm khí này bắn về phía cánh tay cụt.

Lúc này ở chỗ cánh tay cụt, có một đoàn yêu lực màu đen chính là Bích Quỳnh yêu tức, không ngừng chuyển động cuồn cuộn, cố gắng xâm nhập vào trong cơ thể Lục Tiểu Thiên. Nhưng có một ngọn linh hỏa màu xanh trắng đang ngăn ở nơi đó, liên tục phóng thích ra hỏa ý đối kháng với Bích Quỳnh yêu tức.

Một cỗ kiếm khí cực kỳ cường đại vòng qua Phạm La chân hỏa màu xanh trắng, chém lên trên Bích Quỳnh yêu tức. Bích Quỳnh yêu tức quay cuồng một hồi, bao phủ kiếm khí cuối cùng khiến nó hóa thành hư vô.

Xét về mức độ ngưng luyện, kiếm thai lúc này mới chỉ miễn cưỡng hợp nhất, tự nhiên kém xa Bích Quỳnh yêu tức mà tam thủ xà yêu khổ luyện mấy ngàn năm. Chỉ bất quá dưới sự quan sát chăm chú của Lục Tiểu Thiên, hắn phát hiện tuy kiếm khí vừa rồi đã biến mất, nhưng Bích Quỳnh yêu tức vì diệt đi đạo kiếm khí này, cũng đã giảm bớt đi một tia. Nếu Lục Tiểu Thiên không tập trung toàn bộ tinh thần quan sát, sợ rằng cũng khó mà phát hiện ra một tia khác biệt này.

Một kiếm hiệu quả, Lục Tiểu Thiên thở phào nhẹ nhõm, từ sau khi gặp nạn đi tới Hồng Ngư trấn này, thần kinh luôn căng thẳng lập tức cũng thả lỏng ra một chút.

Thời gian trôi qua nhanh chóng như thoi đưa, chớp mắt đã hơn mười năm, trong một sơn cốc cách Hồng Ngư trấn mấy trăm dặm. Một đầu ngưu thủ cự nhân khôi lỗi giống như cự linh thần, mặt không biểu tình một chùy đánh bay thanh niên nam tử có tướng mạo thật thà ở đối diện.

Khóe miệng thanh niên nam tử chảy ra một tia máu, thân thể quay cuồng trên không trung một hồi, không dễ dàng gì mới đứng vững được. Gương mặt thanh niên hiện ra vẻ đắng chát. Hơn mười năm nay, vô luận là y nỗ lực như thế nào, giữa y và ngưu thủ cự nhân khôi lỗi như có một cái lạch trời không cách nào vượt qua được. Nếu như không phải đang đối luyện, đối phương thậm chí chỉ cần một chùy liền có thể dễ dàng giết chết y.

"Sư huynh thật lợi hại, không ngờ nhanh như vậy đã đạt tới Trúc Cơ tầng chín, cự ly tới kết đan cũng chỉ còn một bước." Lúc này một thiếu nữ mặc bộ váy màu xanh lục, khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng nõn nà, xuất hiện ở lối vào sơn cốc, giọng nói như tiếng chim Oanh, êm tai động lòng người, một mái tóc xanh buộc đơn giản ở phía sau, trên đầu đội một cái vòng kết bằng hoa dại màu tím, trông cực kì hoạt bát.

"Tốc độ của sư muội cũng không chậm hơn ta bao nhiêu." Thanh niên nam tử chính là Hạng Hoa có giao ước với Lục Tiểu Thiên, trong lòng y thầm nói.

"Nào phải là bản thân y lợi hại, rõ ràng là vị tiền bối cụt tay không chịu thu y làm đồ đệ kia mới thật sự là lợi hại. Nếu không phải trong thời gian hơn mười năm qua, tiền bối đó chưa hề gián đoán việc cho y phục dụng Xích Trúc đan, và đan dược dùng để tinh tiến pháp lực từ Trúc Cơ sơ kỳ đến Trúc Cơ hậu kỳ, thì y hiện tại nhiều nhất cũng chỉ là Trúc Cơ tầng năm mà thôi."

Còn thiếu nữ hoạt bạt trước mắt thì chính là Ngư Tiểu Kiều nhỏ nhắn năm nào, hiện tại nàng bất quá mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi, nhưng năm ngoái cũng đã thành công trúc cơ rồi. Loại tốc độ này, phóng mắt toàn bộ Hạng quốc, cũng coi như là không chậm.

"Chậm nhiều rồi, hồ tử thúc thật là bất công, lại cho huynh phục dụng nhiều đan dược như vậy, mà lại không cho muội dùng, nếu không thì hiện giờ muội cũng đã tới Trúc Cơ trung kỳ rồi." Ngư Tiểu Kiều cong miệng liếc nhìn ngưu thủ cự nhân khôi lỗi đang đứng cách đó không xa, bất mãn nói.

"Cũng chỉ có muội dám gọi tiền bối như thế." Hạng Hoa thấy ngưu thủ cự nhân khôi lỗi đi đến một bên sơn cốc rồi không cử động nữa, không nhịn được lắc lắc đầu. Y rất ngưỡng mộ mối quan hệ thân mật giữa Ngư Tiểu Kiều và vị tiền bối cụt tay kia, cũng đã từng nghĩ hết mọi biện pháp, cố gắng tiếp cận, nhưng một điểm cơ hội cũng không có.

"Sư huynh không cần nhụt chí, hồ tử thúc chỉ là trong nóng ngoài lạnh mà thôi." Ngư Tiểu Kiều an ủi Hạng Hoa một câu. Hơn mười năm nay, Ngư Tiểu Kiều đã từ một nữ đồng ngây thơ đáng yêu trưởng thành tới dáng vẻ thiếu nữ hoạt bát duyên dáng như bây giờ, cũng hiểu rõ rất nhiều thứ trên đời, biết rằng Hạng Hoa một mực muốn bái hồ tử thúc làm sư phụ mà không được, ngay cả nàng cũng từng cầu tình qua một lần cho Hạng Hoa nhưng lại không có tác dụng.

Hạng Hoa không nói thêm lời nào. Ngưu thủ cự nhân khôi lỗi kia đang ở bên cạnh cách đó không xa, tuy rằng bình thường rất ít lên tiếng, nhưng chắc chắn nguyên thần của vị tiền bối cụt tay kia đang ở đây.

Hạng Hoa càng hiểu rõ bản thân và vị tiền bối này chỉ là một loại giao dịch, đối phương có thể tuân thủ giao ước, trong lòng Hạng Hoa đã vô cùng vừa ý rồi. Nếu không phải có đối phương xuất thủ, y tuyệt đối không có khả năng đạt tơi trình độ tu vi như hiện tại.

Oanh, vào lúc hai người đang nói, ngưu thủ cự nhân khôi lỗi giống như cự linh thần vốn luôn thủ vệ ở một bên không hề nói lời nào giống như là vật chết lại ngã ầm xuống mặt đất.

"Không tốt, hồ tử thúc xảy ra chuyện!" Ngư Tiểu Kiều nhìn thấy dị biến của ngưu thủ cự nhân khôi lỗi, sắc mặt không khỏi giật mình, tế ra là một cái ô sắc phi toa, ra hiệu Hạng Họa cũng nhảy lên.

"Đợi một chút, huynh thu lại khôi lỗi của tiền bối trước rồi nói." Hạng Hoa suy nghĩ một chút, cảm thấy thực lực của đầu ngưu thủ cự nhân khôi lỗi này không hề tầm thường. Nếu như bởi vì thế mà làm thất lạc thì không khỏi quá đáng tiếc, tốt hơn hết là cất nó đi trước và trả lại cho tiền bối sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận