Độc Bộ Thành Tiên

Chương 196: Ganh ghét và đố kỵ

Chỉ là một màn trước mắt lại khiến cho lão trợn tròn mắt. Mảnh vụn của y phục màu trắng nằm rải rác trong hang động, càng khiến lão như bị sét đánh chính là Đông Phương Nghi mà lão ái mộ đã lâu lúc này lại đi chân trần để lộ ra làn da như bạch ngọc. Lúc này nàng chỉ giống như dùng vải che tạm thân thể, lộ ra hai cánh tay ngọc ngà, ngoài ra còn có một thanh niên nam tử chưa từng gặp qua hay cánh tay cũng để trần. Chu Thông có ngốc hơn đi nữa cũng biết trước đó phát sinh chuyện gì, lão khó có thể kiềm nén run rẩy của bản thân mà chỉ tay về trước nói: "Sư muội, uổng cho một mảnh si tâm của ta với muội. Muội không ngờ lại... với một tên sâu kiến Trúc Cơ kỳ sau lưng ta... "

"Mọi thứ chẳng qua đều do vận mệnh sai sử. Ta và Hỏa Giao chiến đấu đến lưỡng bại cầu thương, là người này cứu ta. Sau khi hợp lực giết chết thất giai Hỏa Giao này, không nghĩ tới nó lại là một con Hùng Giao, lúc xử lý thi thể không cẩn thận làm vỡ thoi tình nang, cho nên mới phát sinh hết thảy những chuyện sau đó. Hơn nữa đây là việc của ta, có quan hệ gì với Chu sư huynh?" Đông Phương Nghi chỉ kịp lấy áo bào đơn giản bao phủ thân thể, lãnh đạm nói. Nếu đổi lại là nữ nhân bình thường, lại bị người khác xông vào phá hư chuyện tốt, sợ rằng sớm đã vô cùng xấu hổ. Nhưng Đông Phương Nghi đã hoàn toàn khôi phục lại vẻ bình tĩnh, âm thanh lạnh nhạt trả lời Chu Thông, đồng thời còn chỉnh trang lại váy áo hoàn toàn che đậy thân thể tuyệt mỹ của mình.

"Cái gì? Ngươi, ta giết ngươi!" Chu Thông nghe vậy lập tức vừa đố kị vừa ghen ghét Lục Tiểu Thiên. Hai mắt đỏ bừng gần như điên cuồng, vung tay lên, áp lực bài sơn hải đảo ép về phía Lục Tiểu Thiên.

Xem ra lần này không còn may mắn thoát khỏi rồi, Lục Tiểu Thiên thở dài. Đối mặt với tu sĩ Kim Đan kỳ, lúc này cho dù hắn có Lôi Châu trong tay, cũng căn bản không làm được gì. Thực lực chênh lệch tuyệt đối, âm mưu quỷ kế có nhiều hơn nữa cũng vô dụng.

Bùm! Hai đạo khí kinh va chạm với nhau, gió lốc to lớn tản ra, Lục Tiểu Thiên đứng không vững, lui về phía sau mấy trượng khó khăn lắm mới ngừng lại được.

"Sư muội, ngươi, ngươi không ngờ lại ngăn cản ta?" Chu Thông vẻ mặt phẫn nộ tới xiên vẹo nhìn Đông Phương Nghi nói.

"Ta nói qua hắn đã cứu ta một mạng, nếu ở nơi khác ta sẽ không quản nữa. Bất quá ở trước mặt ta, ngươi tốt nhất đừng ép ta xuất thủ." Đông Phương Nghi chầm chậm lấy ra trường kiếm, ngữ khí tuy rằng bình tĩnh, nhưng thái độ lại kiên quyết dị thường.

Trong lòng Lục Tiểu Thiên chấn động, không nghĩ tới Đông Phương Nghi lại ra tay ngăn cản Chu Thông, tựa hồ hiện tại thương thế của Đông Phương Nghi đã khôi phục hoàn toàn.

"Thất thần làm gì, còn không mau đi, ta không ngăn được Chu Thông bao lâu lâu. Cho dù ngươi hiện tại rời đi, lão cũng sẽ tìm cơ hội truy sát ngươi. Ngươi tự cầu phúc cho mình đi." Trong lúc Lục Tiểu Thiên đang kinh ngạc, truyền âm của Đông Phương Nghi đã vang lên bên tai.

"Khi có một ngày ta không còn phải ngẩng đầu nhìn ngươi, ta sẽ đi tìm ngươi." Lục Tiểu Thiên thần sắc phức tạp. Dù biết rõ những lời này sẽ kích nộ lão tổ Chu gia lần nưa, nhưng lúc này hắn nhiệt huyết cuồn trào, vẫn vô cùng bình tĩnh nói ra moojt câu như thế, sau đó lại quay người đi vào trong thông đạo kia, nhanh chóng rời đi.

Thật sự là không biết sống chết mà, trong lòng Đông Phương Nghi vừa tức vừa buồn cười. Tuy rằng cái tên thanh niên mà ngay cả tên nàng còn không biết này, nàng cũng không biết phải đối đãi hắn thế nào. Chỉ là nghe được lời nói của đối phương trước khi rời đi, trong lòng có một loại cảm giác dễ chịu không tên nào đó. Tên nam tử này bề ngoài trông vô cùng điệu thấp nhưng nội tâm thật ra cũng vô cùng cao ngạo.

Chu Thông nghe được những lời đó lại cực kỳ bạo nộ, muốn đuổi theo Lục Tiểu Thiên. Nhưng Đông Phương Nghi đã bước lên ngăn lại ở miệng thông đạo.

Lục Tiểu Thiên trong thông đạo nhanh chóng chạy đi mới kinh ngạc phát hiện. Phó nguyên thần vốn phải vô cùng hư nhược nhưng lúc này lại khôi phục lại bình thường, hơn nữa trong mơ hồ còn cảm thấy đã lớn thêm vài phần. Pháp lực trong đan điền lại lần nữa đột phá, đạt tới cảnh giới Trúc Cơ tầng ba. Trong thời gian ngắn như vậy không ngờ lại tấn giai lần nữa, nghĩ lại cũng có chút khó có thể tin. Lẽ nào nguyên nhân là do hợp hoan với Đông Phương Nghi? Suy đi nghĩ lại cũng chỉ có loại khả năng này, chỉ là tu vi tuy rằng đại tăng, nhưng lại đắc tội với tên tu sĩ Kim Đan kỳ Chu Thông kia rồi. Cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh, bất quá tình cảnh trước mắt tuy rằng gian nan, Lục Tiểu Thiên cũng tuyệt không hề hối hận.

Chạy vội trong hang động đầy ngã rẽ đan xen này, Lục Tiểu Thiên rất nhanh lại cười khổ. Địa Diễm Sơn này có tác dụng cấm cố thần thức khiến hắn muốn ra ngoài không phải là chuyện dễ dàng gì. Dù sao Chu Thông cũng là một tu sĩ Kim Đan kỳ, hành động hoàn toàn tự chủ. Sau khi tách ra với Đông Phương Nghi, khẳng định sẽ toàn lực truy sát hắn. Đông Phương Nghi chưa chắc có thể ngăn cản được đối phương bao lâu, Lục Tiểu Thiên đột nhiên hiểu rõ một cái sự thật tàn khốc. Tốc độ của hắn có lẽ sẽ không bì kịp với Chu Thông, đợi hắn ra khỏi Địa Diễm Sơn thì Chu Thông đã đợi sẵn ở trước mặt hắn rồi.

Suy nghĩ một hồi, Lục Tiểu Thiên lấy ra mặt nạ mua được trong Vọng Nguyệt thành, lại thay đổi một chút y phục trên người. Khí tức của hắn cũng đột nhiên thay đổi, trở thành một thanh niên có khuôn mặt nhỏ dài, làn da trắng nõn, có thực lực Luyện Khí hậu kỳ. Diện mạo giống y như Lưu Đồng đi theo sau Dư Hoa khi tiến vào Địa Diễm Sơn này. Thực lực Luyện Khí hậu kỳ, Lục Tiểu Thiên đánh giá một chút khí tức mới của bản thân, sau khi xác nhận không có sơ hở nào lớn. Lục Tiểu Thiên mới lộ ra thần sắc vừa ý. Trực tiếp xông loạn như trước đó thì chẳng khác nào đi tìm chết, hiện tại chỉ cần không trực tiếp đụng phải Chu Thông, dựa vào mặt nạ dịch dung và Liễm Tức thuật này để đục nước béo cò lẫn vào trong đám tu sĩ Chu gia để rời khỏi nơi này cũng không phải là không có khả năng.

Sau khi tiến hành một phen ngụy trang, Lục Tiểu Thiên tiếp tục tìm kiếm thông đạo đi ra ngoài, ven đường còn giết chết một số yêu thú.

Mười mấy ngày sau, một tiểu đội sáu người ngồi rải rác trên mấy tảng đá lớn trong hang động để nghỉ ngơi. Lục Tiểu Thiên cũng ngồi ở một góc hẻo lánh trong đó. Tiểu đội này là lúc hắn đang tìm kiếm lối ra, nhìn thấy họ bị một đám Hỏa Hạt* đuổi giết, hắn cũng giả vờ là bị yêu thú đuổi giết, sau đó tất cả cùng nhau chạy trốn. Ven đường cũng có mấy tên tu sĩ của Chu gia chết dưới sự truy sát của đám Hỏa Hạt này. Sáu người bọn họ sau khi chạy thoát, cũng coi như là cùng chung hoạn nạn. Lại cộng thêm trước đó Lục Tiểu Thiên ở trong miệng mấy người Dư Hoa cũng biết được không ít chuyện, hiện tại mấy người Dư Hoa cũng đám chết hết toàn bộ, tự nhiên là không hề có ai hoài nghi hắn là kẻ giả mạo.

*Hỏa hạt: Bò cạp lửa.

"Nơi này thật sự là nguy hiểm, tuy rằng cũng thu thập được một số linh vật, nhưng trường kỳ ở trong này cũng không phải là biện pháp. Không khí vẫn đục không nói, hơn nữa Hỏa linh khí lại quá nồng đầm, không hề thích hợp cho chúng ta tu luyện. Nếu ở lại quá lâu, ngược lại còn có hại có cơ thể." Một vị lão giả tên Hoàng Ly Cốc đầu tóc thưa thớt thần tình bất đắc dĩ vừa nhai nuốt miếng thịt sói đã nướng chín vừa nói.

"Điều này cũng không có cách nào, hiện tại còn chưa tìm được mỏ quáng nào có giá trị, hoặc là dị bảo nào đó. Lại nói, mấy ngày gần đây tính khí của lão tổ tựa hồ không tốt lắm. Ngay cả mấy vị tiền bối Trúc Cơ kỳ còn bị lão tổ trách phạt khi khiến người không cao hứng. Có một vị thậm chí còn bị phế đi tu vi. Chúng ta còn có thể ở trong này than thở đã là không tồi rồi." Một nam tử trung niên khác mặc hắc y tay ngắn tên Mạc Hữu Thanh khẽ thở dài nói.

"Nói cho cùng, Chu gia cũng không hề xem chúng ta là người của họ. Những kẻ nửa đường xuất gia đi tới Chu gia như chúng ta không phải là dòng chính của họ. Ngoại trừ tu sĩ Hỏa hệ có thể ở lại Địa Diễm Sơn này thời gian dài ra. Đám người Thủy hệ, Mộc hệ như chúng ta ở Địa Diễm Sơn này ngược lại còn bị ảnh hưởng không nhỏ. Cứ kéo dài như vậy, ảnh hưởng tới việc tu luyện không nói, hơn nữa còn hao tổn tu vi. Ta thấy, chúng ta cũng thu thập được không ít linh vật, cho dù Chu gia sẽ không để chúng ta tùy tiện rời đi, hay là chúng ta tự tìm đường rời khỏi." Hoàng Ly Cốc khẽ nói, ánh mắt liếc nhìn về phía Lục Tiểu Thiên, đồng thời cũng nháy máy với những người khác, những người còn lại cũng gật gù biểu thị đã biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận