Độc Bộ Thành Tiên

Chương 1454: Thực Cốt yêu trùng

Lúc trước, khi mấy người họ liên thủ chiến đấu với tam thủ xà yêu Bích Quỳnh. Sau một trận đại chiến bị rơi vào thế hạ phong, La Tiềm bị trọng thương hôn mê. Sau này, từ trong miệng Kiều Lam và Bát Túc Ma Ngưu thú mới biết được, Lục Tiểu Thiên đã một mình dẫn dụ tam thủ xà yêu rời đi theo một hướng khác, tạo cơ hội cho ba người họ tẩu thoát.

Ban đầu khi nhìn thấy Ngư Tiểu Kiều tế ra ngưu thủ cự nhân khôi lỗi, trong lòng La Tiềm không khỏi lạnh lẽo, còn tưởng rằng sau khi Lục Tiểu Thiên vẫn lạc, linh vật trên người đã bị người khác đoạt mất.

Chỉ bất quá sau khi nhìn thấy Ngư Tiểu Kiều lấy ra Kiếm phù, La Tiềm liền biết rằng Lục Tiểu Thiên có tám chín phần còn sống. Kiếm ý trong Kiếm phù đó, giống hệt với kiếm ý trên người Lục Tiểu Thiên. Nếu không phải Lục Tiểu Thiên tự mình động thủ, thì còn ai có thể phong ấn kiếm ý của hắn vào trong linh phù?

"Biết, làm sao có thể không biết chứ, xem ra sư huynh đã công nhận tên tiểu bối ngươi rồi, chỉ bằng vào một tiếng hồ tử thúc, ta cũng phải thay ngươi gánh vác kiếp nạn này." Lôi thương trong tay La Tiềm quét ngang qua, ánh mắt nhìn về phía Hạng Vũ Trạch tràn đầy sát ý.

"Hai tên tiểu oa nhi các ngươi hãy mau rời đi trước đi."

Người này không ngờ lại là sư đệ của hồ tử thúc/ tiền bối/ chủ nhân? Trong lòng ba người Ngư Tiểu Kiều, Hạng Hoa và Vu Nhã đồng thời hiện lên một ý nghĩa này. Đối với ba người mà nói, tuy chỉ mới tiếp xúc với Lục Tiểu Thiên một đoạn thời gian nhưng lại rất tin tưởng vào hắn. Dù mấy người bọn họ luôn cảm thấy Lục Tiểu Thiên vô cùng thần bí, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, vì biết rằng có hỏi cũng không có bao nhiêu tác dụng. Nhưng càng là như vậy, trong lòng mấy người bọn họ càng không ngừng suy đoán. Bây giờ đột nhiên xuất hiện một vị sư đệ, không nói hai lời liền ngăn cản Hạng Vũ Trạch, xem bộ dạng quan hệ của hai người họ sợ rằng là không hê tầm thường.

"Thực sự tưởng rằng bản thân là nhân vật tầm cỡ lắm sao? Muốn rời đi trước, chẳng lẽ cho rằng bản Vương là bùn đất hay gì? Muốn cứu người, trước tiên phải để bản Vương xem ngươi có bao nhiêu cân lượng?"

Hạng Vũ Trạch giận quá hóa cười nói. Đối với La Tiềm tự nhiên là không cần phải nương tay làm gì. Tay cầm hắc sắc trường côn hét lên, không ngờ lại giống tiếng rống của Cự Tượng. Cây hắc sắc trường côn run lên, nhanh chóng biến dài ra, giống như là Lượng Thiên Xích vụt về phía La Tiềm.

"Mau đi!" La Tiềm quát lên. Nhân thương hợp nhất, như thiểm điện lao về phía hắc sắc trường côn. Trên không trung vang lên tiếng lôi điện đì đùng, bóng đen trùng điệp, trong nháy mắt, hai người đã giao thủ không dưới trăm lần.

"Các ngươi chạy mau!" Vu Nhã nhìn thấy họ vừa giao thủ, nam tử tự xưng là sự đệ của chủ nhân đã rơi vào thế hạ phong khiến nàng không khỏi nóng ruột quát Ngư Tiểu Kiều và Hạng Hoa mau rời đi. Gót sen khẽ dẫm, liền gia nhập vào trong chiến đoàn. Bàn tay lật lại, một cây Thanh Xà Lân Phiến liền xuất hiện trong tay, liên tục vung lên vài cái, hàng chục đầu Thanh Xà hung tợn gầm thét cắn về phía Hạng Vũ Trạch.

"Chỉ bằng vào hai người các ngươi cũng muốn ngăn cản bản Vương, thật là mơ mộng hão huyền!"

Hạng Vũ Trạch không khỏi nổi giận. Chiến lực bản thân Vu Nhã không mạnh, nhưng nam tử râu ria xồm xoàm này lại không hề tầm thường. Tuy chỉ có một cánh tay, cảnh giới cũng thấp hơn y một tầng, nhưng pháp lực lại vô cùng tinh luyện và ngưng thực. Chỉ là nhìn cách người này xuất chiêu, với vết thương cũ trên người như vậy, chắc chắn y không thể duy trì đấu pháp kịch liệt trong thời gian dài. Hạng Vũ Trạch vốn muốn thừa thắng xông lên hạ gục đối thủ, nhưng Vu Nhã lại chen vào lúc này. Tuy y không sợ hai người họ liên thủ, nhưng muốn hạ gục hai người trong thời gian ngắn chỉ e là không dễ dàng.

Nếu chần chừ thêm chút nữa, sợ rằng tiểu oa nhi kia sẽ chuồn mất. Bản thân nhìn trúng một tên tiểu bối, cưỡng ép nạp vào phủ cũng thôi đi, nhưng lại bị người ta chém chết hai nữ tỳ xinh đẹp, còn để người chạy thoát. Việc này nếu truyền ra ngoài, Trạch vương y sợ rằng cũng trở thành trò cười của người khác.

Hạng Vũ Trạch tự thấy bằng vào sức một mình, trong thời gian ngắn muốn thu thập Vu Nhã và nam tử râu ria luộm thuộm này e rằng là không hiện thực, đành nghiến rằng, đưa tay vỗ vào túi trữ vật, một con Hắc Lang thân dài mấy thước, những sợi lông trên lưng dựng đứng lao ra cắn về phía Vu Nhã.

"Thập giai khôi lỗi!" Vu Nhã kinh hãi kêu lên.

Khí tức của đầu Hắc Lang khôi lỗi này hoàn toàn khác biệt với yêu thú, linh thú bình thường. Vu Nhã chỉ nhìn thoáng qua liền nhận ra lai lịch của đầu thập giai khôi lỗi này. Trong ngờ trên tay Hạng Vũ Trạch lại có một đầu Hắc Lang khôi lỗi cấp Nguyên Anh kỳ như vậy.

Miệng Hạng Vũ Trạch cũng không khỏi nhếch lên, cái giá y phải trả để thu thập được đầu thập giai Hắc Lang khôi lỗi này cũng không phải quá cao, thậm chí so với giá cả của nó còn vô cùng rẻ mạt. Lúc đầu có được con Hắc Lang khôi lỗi này, Hạng Vũ Trạch cũng quả thật cao hứng một hồi. Nhưng khi thật sự dùng tới, Hạng Vũ Trạch mới phát hiện, con khôi lỗi này căn bản chính là một cái hố, chiến lực không phải vô cùng xuất chúng, nhưng mức độ tiêu hao cực phẩm linh thạch lại cực lớn, thậm chí còn hơn những thập giai khôi lỗi khác gấp mấy lần.

Hạng Vũ Trạch sớm đã muốn bán đi rồi, chỉ là mãi vẫn không có ai nguyện ý mua vào món đồ vật như gân gà này.

Tuy nhiên vào lúc này, lại vừa hay có thể lấy ra ứng phó, chiến lực của Vu Nhã cũng thuộc dạng thấp kém trong Nguyên Anh sơ kỳ, dùng đầu thập giai khôi lỗi này đối phó là đủ.

Thanh Xà Lân Phiến trong tay Vu nhã liên tục vung lên, hàng chục con Thanh Xà quấn lấy đầu Hắc Lang khôi lỗi, hai bên giằng co chưa thể phân ra cao thấp ngay lập tức. Trong lòng Hạng Vũ Trạch hơi yên tâm, ánh mắt lần nữa khinh thường nhìn về phía La Tiềm, đồng thời còn mang theo vài phần sát ý.

"Tên tàn phế chết tiệt, xen vào chuyện người khác, xem ra ngươi cảm thấy bản thân còn chưa đủ phế, bản Vương hôm nay sẽ phế ngươi luôn."

Hạng Vũ Trạch cười dữ tợn nói. Hắc sắc trường côn trong tay lần nữa đánh ra, đồng thời miệng há lớn, một đoàn vụ khí bay ra màu xám bao phủ thân hình y, che khuất bóng dáng y trong đó, nhẹ nhàng bay tới áp sát về phía La Tiềm.

"Tiểu Kiều, đi mau!" Hạng Hoa thấy tình hình chiến trận không ổn, liền kêu gào Ngư Tiểu Kiều mau rời đi trước. Hai người lưu lại nơi này chẳng khác nào làm liên lụy tới Vu Nhã và vị tiền bối Nguyên Anh kỳ tự xưng là sư đệ của tiền bối kia. Chỉ cần không phải Hạng Vũ Trạch đích thân xuất thủ, với thủ đoạn mà Ngư Tiểu Kiều vừa thể hiện ra lúc nãy, dựa vào mấy tên nữ tỳ Kim Đan kỳ còn sót lại kia, không thể nào ngăn cản được bọn họ.

"Muốn đi ư, đi được sao?" Giọng Hạng Vũ Trạch hét lên như tiếng sấm. Y cong ngón tay bắn ra, hai vòng khói xám bay ra từ trong đoàn vụ khí đang bao phủ thân thể y, nhẹ nhàng phiêu lãng, bay về phía Ngư Tiểu Kiều.

"Tuyệt đối không được để nó tới gần cơ thể!" Hạng Hoa mới nhắc nhớ một câu. Ngưu thủ cự nhân khôi lỗi liền vung chùy nện xuống một vòng khói xám. Ngưu thủ cự nhân khôi lỗi trông vô cùng cường tráng, nhưng lại không thể làm gì được vòng khói trông tựa như mỏng manh yếu nhược này. Đại chùy vung lên, trái kéo phải vung, nhưng lại không thể nào đánh tan đi vòng xám đó. Vòng khói xám giống như hình với bóng, có lực đàn hồi mạnh mẽ dính chặt lấy.

Tuy nhiên trong quá trình giằng co với ngưu thủ cự nhân khôi lỗi, màu sắc của nó cũng dần dần biến trở nên nhạt đi, chỉ cần cho ngưu thủ cự nhân khôi lỗi thêm một chút thời gian, sợ là vòng khói màu xám này cũng không kiên trì được.

Nhưng còn một vòng khói xám lại bay về phía Ngư Tiểu Kiều. Như Tiểu Kiều hoảng hốt, trên tay vừa cầm ra một tấm Kiếm phù mới, thì bên phía La Tiềm đã kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể hơi có vẻ lọm khọm run lên, bị hắc sắc trường côn đã phóng đại lên mấy chục lần từ trên không trung nện thẳng xuống.

"Hèn hạ." Lúc này hai người Ngư Tiểu Kiều và Hạng Hoa đều không nhìn ra được sự kỳ quặc. Nhưng Vu Nhã lại có thể nhìn ra được có một cái bóng màu xanh lục mơ hồ len lỏi giữa vòng đấu của hai người, thừa dịp chui vào trong chỗ cánh tay cụt của La Tiềm.

Chính là Thực Cốt yêu trùng, một loại yêu trùng vô cùng tà dị, từ nhỏ đã được nuôi nấng bằng xương người. Hạng Vũ Trạch vì nuôi nấng loại trùng này, chỉ sợ đã làm không ít việc thương thiên hại lý. Chỉ bất quá y là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, lại còn là người trong hoàng tộc, mà không bị ai phát hiện, có lẽ cũng đã làm rất sạch sẽ, việc không liên quan đến bản thân, tất nhiên những người khác cũng không buồn truy cứu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận