Độc Bộ Thành Tiên

Chương 385: Vào thành

"Tiên trưởng gì mà sẽ ngồi xe ngựa của phàm nhân vào thành, ta thấy là gian tế thì đúng hơn. Hiện tại người nhiều, không hơi đâu nói với các ngươi, qua một bên đợi cho ta."

Thị vệ thanh niên ánh mắt tham lam nhìn khắp người Phan Xảo Nhi, bất quá rất nhanh lại che giấu đi. Vẻ mặt nghiêm túc đuổi Phan Xảo Nhi qua một bên. Một tên trung cấp Luyện Đan Sĩ mà thôi, y hiện tại đã là Luyện Khí kỳ đại viên mãn, cũng không phải quá mức để tâm, ngược lại thì nử tử trước mặt này, lại có vẻ xinh xắn động lòng người. Nữ tu trong Vọng Nguyệt thành thì y không dám đụng đến, bất quá chỉ là một tên võ giả thế tục, chỉ cần thi triển chút thủ đoạn, còn không sợ nàng ngoan ngoãn nghe theo sao?

"Điều này? Vị tiên trưởng này còn biết pháp thuật, lại nói đường huynh của ta cũng đang đợi dùng đám linh mộc này, không thể nào trì hoãn quá lâu." Phan Xảo Nhi vừa nghe liền trở nên gấp gáp.

"Ta quản ngươi là ai, một xe đồ vật này của ngươi, muốn trả ra cũng phải tốn hết một canh giờ, nói bảo ngươi đợi thì ngươi hãy đợi, đừng có mà không biết điều." Thanh niên thị vệ lạnh lùng nói, khí thế trên người cũng bạo phát ra.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Bên trong cửa thành có một giọng nói uy nghiêm vang lên, bất quá lại không thấy có ai đi ra.

"Bẩm Chu tiền bối, một tên võ giả thế tục mà thôi, vãn bối hoài nghi nàng có chút đáng nghi, cho nên mới để nàng đứng qua một bên chờ đợi. Đợi sau khi người ở nơi này thông qua kiểm tra, mới tới lượt nàng. Không nghĩ tới người thế tục này lại nói nhiều như vậy, tiền bối quý nhân bận rộn không cần để ý tới, vãn bối có thể xử lý được." Thanh niên thị vệ nghe được giọng nói này, vẻ mặt vội vàng kính cẩn nói.

"Ân, xử lý nhanh chóng, gần đây người và vật tư tiến vào thành có chút nhiều, không nên để phía trước bị kẹt lại."

"Dạ, dạ." Tên thanh niên thị vệ ngang ngược ở trước mặt Phan Xảo Nhi, lúc này giống như chó con nghe lời chủ liên tục gật gật đầu.

"Cút sang một bên, còn lôi thôi nói nhiều, trực tiếp coi ngươi là gian tế bắt lấy." Sau khi ứng phó xong tiền bối Trúc Cơ kỳ ở bên trong, thanh niên thị vệ sắc mặt thay đổi, trầm giọng quát lên với Phan Xảo Nhi.

Phan Xảo Nhi nước mắt lưng tròng, gấp đến độ không biết phải làm sao. Những thị vệ khác thì bộ dạng không thèm quan tâm tới, nhất thời nàng cũng không biết nên làm sao mới tốt.

Thanh niên thị vệ vẫn vẻ mặt đắc ý, đám người phụ trách sự vụ ở cửa thành như bọn họ. Người nào mà chẳng có chút chuyện không thấy được ánh sáng, chỉ cần không quá mức lộ liễu, những người khác rất mà ăn ý mà lựa chọn mắt nhắm mắt mở.

"Một tội danh không rõ rành, là có thể đuổi người khác qua một bên, hiện tại thị vệ của Vọng Nguyệt thành chính là làm việc như vậy sao?" Ngữ khí của Lục Tiểu Thiên rất bình tĩnh, tên tu sĩ Luyện Khí kỳ trước mắt này còn không đáng để hắn phải phát hỏa.

"Tên khốn từ đâu tới, lại dám đối... " Thanh niên thị vệ vừa nghe được, lập tức tức giận chửi to thành tiếng. Chỉ là lời chưa nói xong, trên mặt đã in dấu một bàn tay vô cùng rõ ràng.

Thanh niên thị vệ cả người lập tức bị một tán này đánh cho mê muội, thị vệ ở cửa thành bên cạnh càng chưa kịp phản ứng lại đây là chuyện gì, cũng không nhìn thấy rõ ràng đối phương xuất thủ như thế nào.

Chỉ là nhìn thấy có người động thủ với thị vệ của Vọng Nguyệt thành, điều này sao có thể, không ít người theo bản năng trực tiếp rút ra binh khí. Bất quá cũng có mấy tên thần trí linh mẫn, vẫn còn chưa hề xao động.

Có không ít người đang bị chặn ngoài cổng thành, lúc này đã gây ra động tĩnh không nhỏ, không ngờ lại có người dám đánh thị vệ ở cửa thành, lá gan này thật đúng là đủ lớn a.

"Tên vương bát đản nào đám đánh lén thị vệ cửa thành, mau cút ra đây!" Thanh niên thị vệ má trái sưng to, bên trên một dấu bàn to đỏ lòe. Lúc này y bị lửa giận làm cho choáng váng đầu óc, lần nữa mắng to thành tiếng. Bất quá trên mặt lại bị tát một bạt tay, lần này còn hung ác hơn so với trước, một tát trực tiếp đánh bay tên thanh niên thị vệ này, nặng nề đập lên trên vách tường thành, ngay cả giãy giụa cũng không thể, trực tiếp ngất đi.

Mấy đạo thân ảnh từ trong cửa thành lao ra, chỉ thấy dẫn đầu là một đạo nhân mặc thanh y tay cầm phất trần, vẻ mặt nghiêm túc quét mắt nhìn xung quanh. Rất nhanh y đã phát hiện thanh niên tóc bạc ngồi bên trên xe ngựa.

"Vị đạo hữu này, hỏa khí thật là lớn a."

"Một tên thủ vệ cửa thành mà thôi, cũng dám sỉ nhục tiền bối, vô duyên vô cớ đuổi người vào thành qua một bên. Loại người này sao lại có thể làm thị vệ trong thành? Hay là thị vệ trong Vọng Nguyệt thành đều là hạng người như vậy?" Lục Tiểu Thiên lạnh nhạt nói.

"Vừa rồi tên thị vệ kia cũng không hề phát giác ra tu vi của đạo hữu, xác thực là đã mạo phạm. Bất quá đạo hữu cũng có trừng trị y, coi như cho y một giáo huấn. Bất quá hiện tại cục diện không phải bình thường, người vào thành đều phải trải qua kiếm tra nghiêm ngặt, đạo hữu còn thỉnh báo ra thân phận." Đạo nhân thanh y gật đầu, cũng không hề dây dưa nhiều với Lục Tiểu Thiên trên vấn đề này, trực tiếp nói.

Lục Tiểu Thiên trực tiếp vươn tay ra, một tấm lệnh bài bay tới.

"Thì ra là đệ tử đắc ý của Linh Tiêu Cung, thất kính, thất kính. Vừa rồi tên thị vệ kia, bần đạo sẽ nghiêm túc xử lý, còn thỉnh đạo hữu yên tâm." Đạo trưởng áo xanh vừa nhìn thấy lệnh bài của Lục Tiểu Thiên, thần sắc còn tôn trọng hơi so với trước đó vài phần.

"Được rồi, hai chân của ta có thương thế, vừa rồi thuận tiện đi nhờ xe ngựa của nữ tử này. Nếu như không có việc gì, nàng có thể đưa ta vào thành chứ?" Lục Tiểu Thiên chỉ về phía Phan Xảo Nhi ở bên cạnh đang ngây người.

"Đây là tự nhiên." Đạo nhân áo xanh phất ống tay áo, thị vệ bên cạnh lập tức nhường ra một lối đi.

"Còn không đi?" Lục Tiểu Thiên nói với Phan Xảo Nhi đứng bên cạnh đang vẫn còn ngây người.

"Dạ dạ, lập tức đi." Phan Xảo Nhi cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, vội vàng lên trước cầm lấy dây cương. Chỉ là trong đầu nàng vẫn còn có chút mơ hồ, không nghĩ tới tùy tiện đi nhờ xe ngựa của mình không chỉ là tiên trưởng, mà nhìn khí thế này, sợ rằng còn là một đại nhân vật. Lần này thật sự là vận khí quá tốt, nếu không phải có vị tiên trưởng này, sợ rằng đã phiền phức lớn rồi.

Tiến vào Vọng Nguyệt thành, Lục Tiểu Thiên để Phan Xảo Nhi kéo hắn dừng lại ở Vương thị Binh Khí phường.

Vương Đức Phong sớm đã đi kinh doanh Đan Dược phường, hiện tại người phụ trách Binh Khí phường là một nam tử trung niên mặt lớn mày rậm.

"Tại hạ là người quản sự của Binh Khí phường này tên là Vương Đông Xa, không biết vị đạo hữu này cần pháp khí gì?" Vương Đông Xa để nữ hầu Luyện Khí kỳ bên cạnh phụ trách tiếp khách lui xuống, bản thân nhiệt tình tiến lên nghênh đón.

"Đi đứng không tiện, cần phải làm một cái xe lăn, Binh Khí phường các ngươi có tiếp nhận loại mua bán này?" Lục Tiểu Thiên nói.

"Đặt làm xe lăn?" Vương Đông Xa hơi khẽ giật mình. Vừa rồi tên thanh niên tóc trắng này khi tiến vào giống như là trượt đi vậy, y còn chưa kịp chú ý quá nhiều."Theo yêu cầu của đạo hữu thì cũng rất là ít thấy, xe lăn với kỹ năng thợ của tệ phường, tự nhiên là không có vấn đề. Chỉ là không biết đạo hữu cần xe lăn dạng như thế nào, dùng loại linh mộc nào tạo thành."

"Đúng không? Năm trăm năm Hàn Thiết Mộc, có thể làm ra được không." Nhìn thấy trong ánh mắt của Vương Đông Xa có một tia thần sắc thất vọng, trong lòng Lục Tiểu Thiên khẽ mỉm cười nói.

"Hàn Thiết Mộc năm trăm năm?" Vương Đông Xa giật mình, Hàn Thiết Mộc cũng không phải hiếm có, nhưng có thể đạt tới năm trăm năm thì lại không thấy nhiều. Năm trăm năm đã là trân phẩm hiếm có, đủ để luyện thành Mộc hệ pháp khí rồi. Tên thanh niên trước mặt lại dùng để tạo thành một cái xe lăn, lãng phí nhiều như vậy, thật là bất khả tư nghị.

"Đạo hữu đối với xe lăn này có yêu cầu nào khác không?"

Dưới tình huống bình thường, tự nhiên sẽ không cần dùng tài liệu trân quý như thế để tạo thành xe lăn. Bất quá cũng có một số tu sĩ, yêu thích gia tăng bố trí thêm một số ám khí lợi hại bên trên loại khí cụ này.

"Có thể ngồi, có thể khiến cho một tên tàn phế như ta đi lại thuận tiện là được, những cái khác cũng không có yêu cầu gì, bất quá cần phải nhanh chóng hoàn thành, phải mất bao lâu?" Lục Tiểu Thiên hỏi.

"Hàn Thiết Mộc năm trăm năm, chất liệu vô cùng cứng rắn, cực khó tạo thành, nếu như đạo hữu cần gấp, tự nhiên cũng có thể, chỉ là hiện tại tu tiên giới sắp có đại chiến, các Binh Khí phường cũng đều làm ngày làm đêm. Đạo hữu nếu cần gấp, tự nhiên phí tổn cũng sẽ không rẻ."

Nói tới nói lui vẫn là chuyện linh thạch, bất quá Lục Tiểu Thiên cũng biết một khi chiến sự bắt đầu, Binh Khí phường xác thực là bận rộn tới tối tăm mặt mũi. Lục Tiểu Thiên cũng không hề nói nhiều, sau khi cùng Vương Đông Xa xác định được giá cả liền trực tiếp lập khế ước, lưu lại Hàn Thiết Mộc rồi trực tiếp rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận