Độc Bộ Thành Tiên

Chương 233: Tề tụ

"Hiện tại có thể nói với ta một chút hai người các ngươi rốt cuộc là biết được những gì về Hỗn Nguyên Đạo Tàng, đừng nói là nhìn người ta khác chiến đấu, dựa vào tu sĩ của hai người các ngươi, mà còn là ở mười năm trước, chỉ là đứng từ xa quan sát mà lại có thể tìm hiểu thấu triệt được như vậy, ta còn không tin." Lục Tiểu Thiên rất có hứng thú đánh giá hai người nói. Trước đó hắn chỉ bất quá xuất hiện với thân phận một tu sĩ Luyện Khí kỳ, không muốn quá bức ép họ, hiện tại đã khôi phục lại thân phận, tự nhiên là không còn quan ngại gì nữa.

"Lục tiền bối tuệ nhãn như đuốc, vãn bối bội phục." Lữ Huy cười ngượng ngùng. "Trên thực tế khi trước vãn bối và huynh trưởng đã từng tiến vào Hỗn Nguyên Đạo Tàng, chỉ là bên trong cực kỳ hung hiểm, sau đó lại bị mấy người khác cùng tiến vào truy sát, trải qua mấy lần sinh tử mới có thể đào thoát được."

Hai người ngươi một câu ta một câu nói lại trước sau tất cả những gì mà họ đã trải qua khi tiến vào Hỗn Nguyên Đạo Tàng ở mười mấy năm trước cho Lục Tiểu Thiên nghe.

"Thì ra là vậy, vì một viên Trúc Cơ đan mà không biết có bao nhiêu người mất đi tính mạng." Lục Tiểu Thiên cảm khái nói.

"Điều tiền bối nói dĩ nhiên là phải, hai huynh đệ chúng ta mười mấy năm này vì thu thập linh vật của Trúc Cơ đan, mà vắt hết tâm trí, mấy lần vào sinh ra tử. Hiện tại chỉ còn thiếu vài loại linh vật, bất quá cho dù là thu thập đủ rồi, muốn luyện chế Trúc Cơ đan cũng là một chuyện rất phiền phức." Nói xong, Lữ Phong dùng ánh mắt dò xét nhìn Lục Tiểu Thiên nói: "Không biết tiền bối... "

"Ta có giúp người khác luyện chế qua Trúc Cơ đan, nếu như các ngươi thu thập đủ linh vật, đợi ta ra khỏi Hỗn Nguyên Đạo Tàng, mà các ngươi vẫn còn sống, ta giúp các ngươi luyện chế một lò Trúc Cơ đan cũng không phải là không được." Ánh mắt Lục Tiểu Thiên lóe lên nói. Từ những gì mà hai người vừa nói, cũng không hề có chút nghi điểm nào. Bất quá hắn trước giờ cũng không bao giờ ký thác toàn bộ hy vọng trên người kẻ khác, uy hiếp chi bằng là dụ hoặc, muốn hai người này quyết tâm liều chết theo hắn, còn cần phải có hồi báo đáng giá cho bọn họ liều mạng mới được. Mà đối với một tu sĩ Luyện Khí đại viên mãn mà nói, đồ vật tốt nhất nào cũng không bằng một viên Trúc Cơ đan.

"Đa tạ tiền bối, vãn bối sẽ liều mình làm việc cho tiền bối!"

Hai người Lữ Phong, Lữ Huy sau khi nghe Lục Tiểu Thiên hứa, vẻ mặt lập tức vui mừng đồng thời cũng hoàn toàn phục tùng quỳ xuống. Vừa rồi khi biết được Lục Tiểu Thiên là tiền bối Trúc Cơ kỳ lại nghĩ tới việc Lục Tiểu Thiên còn biết luyện đan, Lữ Huy cũng chỉ là muốn thăm dò thử, không nghĩ tới Lục Tiểu Thiên lại trực tiếp đáp ứng, thật là niềm vui ngoài ý muốn.

Vốn cho dù thu thập đủ linh vật cần cho Trúc Cơ đan nhưng với thân phận của hai người họ, muốn tìm một Luyện Đan sư lợi hại cũng không phải là chuyện đơn giản. Cho dù là đi Vọng Nguyệt thành, trước không nói có thể tìm được Luyện Đan sư có đủ năng lực hay không, cho dù là tìm được, người khác dựa vào cái gì mà giúp hai tên tu sĩ Luyện Khí kỳ như bọn họ luyện đan?

Cho dù là nguyện ý, hai người bọn họ liệu có thể chịu nổi phí luyện đan vô cùng cao đó không? Mà lời hứa của Lục Tiểu Thiên lại giải quyết lo âu của bọn họ. Về phần Lục Tiểu Thiên có lừa gạt họ hay không, hai người Lữ Phong và Lữ Huynh cũng không hề nghĩ tới. Trong cái thế giới nhược nhục cường thực này, cho dù Lục Tiểu Thiên không cho họ cái gì, chỉ cần uy hiếp tính mạng bọn họ, sợ rằng hiện tại bọn họ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo mà thôi. Dù sao ỷ thế hiếp người loại việc này ở tu tiên giới cũng rất chi là bình thường.

Từ phụ cận Thông Thiên hồ một đường ngự đao phi hành, hai huynh đệ Lữ phong cũng được thỏa mãn niềm vui khi lần đầu ngự không phi hành, vì tránh cho tu sĩ Trúc Cơ kỳ của tam đại gia tộc phát hiện. Lục Tiểu Thiên cũng không hề theo quá gần, chỉ dựa theo khí tức mà bọn họ lưu lại đi theo. Trong quá trình đó mấy lần Lục Tiểu Thiên giả vờ như là mất phương hướng, mà hỏi hai huynh đệ Lữ Phong. Sau một hồi suy nghĩ, hai huynh đệ cũng yêu cầu Lục Tiểu Thiên hạ thấp độ cao xuống, sau đó lại liên tục nhìn hoành cảnh xung quanh mà chỉ cho Lục Tiểu Thiên phương hướng chính xác. Sau khi xác thực phương hướng mà họ chỉ cũng trùng khớp với khí tức của tu sĩ Trúc Cơ tam đại gia tộc, Lục Tiểu Thiên cũng cho rằng những gì hai huynh đệ này nói hẳn là không giả. Dù sao pháp lực ba động lưu lại trong không trung cũng vô cùng hư nhược, thần thức của hắn lại mạnh hơn tu sĩ đồng giai rất nhiều nên có thể phát hiện ra khí tức tàn lưu đó mà đi theo, nhưng Lữ thị huynh đệ chỉ là Luyện Khí kỳ không thể nào bản lĩnh này được.

Sau khi một đường bay đi ba ngày ba đêm, Lục Tiểu Thiên cảm nhận được tam đại gia tộc tựa hồ đã dừng lại. Nhưng dường như họ dừng lại vì tựa hồ có một cỗ khí tức hỗn tạp khác đang lao tới gần. Lục Tiểu Thiên bèn dừng lại trong một sơn cốc có rừng cây rậm rạp, thả Lữ thị huynh đệ xuống. Dù sao bản thân hắn có tu luyện Liễm Tức thuật, có thể triệt để khống chế khí tức bản thân. Nhưng mang theo Lữ thị huynh đệ thì mục tiêu quá lớn, rất dễ bị người khác phát hiện.

"Tình huống có chút quỷ dị, tựa hồ có không ít tu sĩ Trúc Cơ kỳ tới đây. Hai người các ngươi trước tiên ẩn nấp ở nơi này."

"Tiền bối cẩn thận một chút." Lữ Huy gật đầu, lúc này khoảng cách tới Hỗn Nguyên Đạo Tàng đã gần trong gang tấc, xác thực cần phải cẩn thận một chút.

Lục Tiểu Thiên sau khi để Lữ thị huynh đệ xuống, cũng không hề tiếp tục ngự đao phi hành, mà trực tiếp dựa vào sự yểm hộ của rừng cây, bước nhanh về phía trước. Sau khi rời khỏi Lữ thị huynh đệ không tới một dặm, trên mặt Lục Tiểu Thiên hiện lên vẻ âm tình bất định. Cũng vì lý do cẩn thận, Lục Tiểu Thiên bèn thả Ngô Công khôi lỗi ra để phó nguyên thần bám vào trên đó. Làm xong những thứ này, Lục Tiểu Thiên nhanh chóng lui ra, mà động tác của Ngô Công khôi lỗi cũng giống như là ốc sên vậy chậm chạp bò về nơi Lữ thị huynh đệ vừa dừng chân.

Lục Tiểu Thiên tiến lên vô cùng cẩn thận, dù sao phó nguyên thần đã ly thể. Hiện tại thực lực đã giảm mạnh gần một nửa, tuy rằng hắn và Ngô Công khôi lỗi cách nhau chỉ hơn mười dặm, với tốc độ của Trúc Cơ kỳ, không tới chốc lát là có thể chạy tới. Bất quá nếu như thật sự gặp phải đối thủ lợi hại, một chốc lát này đã là khoảng cách giữa sống và chết rồi.

Theo những gì Lữ thị huynh đệ nói, Hỗn Nguyên Đạo Tàng nằm trong một dãy núi mênh mông, không phải là nơi địa hình bằng phẳng rộng rãi nên cũng rất tốt cho việc ẩn thân.

Hống, một con hổ lớn sau khi nhìn thấy Lục Tiểu Thiên liền nhe răng hung ác đi tới .Bất quá khi Lục Tiểu Thiên liếc mắt nhìn một cái, nó liền cúi đầu khẽ rít gào rồi cụp đuôi chật vật bỏ chạy. Con bách thú chi vương này trước giờ chưa hề nhìn thấy qua ánh mắt nào đáng sợ như vậy.

Nơi sơn cốc có năm ngọn núi vây quanh, và một cái thác nước cao ngàn thước, nước từ trên đỉnh núi đổ xuống, hình thành nên cảnh quan tráng lệ trong sơn cốc này. Mà bên bờ đầm nước đó lại có mười bảy tên tu sĩ của ba nhà Hồ, Nghiêm, Lữ. Với tam đại gia chủ đứng đầu, cỗ thực lực này cũng rất là cường hoành, lúc này họ đang đứng đánh giá sơn cốc trước mặt.

Mà bên ngoài một chỗ triền núi khác có vách đá dựng đứng, lại có hơn hai mười tên tu sĩ. Một người trong đó chính là tu sĩ áo bào đen của Dị vực từng giao thủ với Lục Tiểu Thiên. Tứ Phương Ma Tức Kính đó, Lục Tiểu Thiên vẫn nhớ rõ như vừa mới hôm qua, thực lực lại còn cao hơn hắn. Con ngươi Lục Tiểu Thiên co rút, xem ra chuyến đi Hỗn Nguyên Đạo Tàng này sẽ rất là không thái bình.

Sưu sưu... Lại có mười mấy đạo bóng người lóe qua, người tới trong đó chính là mấy tên đệ tử của Thanh Đan Cung và Man Thú Tông, còn có một số người hắn nhìn không ra lai lịch. Lục Tiểu Thiên suy đoán hẳn là tán tu ở Vọng Nguyệt thành, lại hoặc là tu sĩ ở bên ngoài gia tộc thế tục của Thanh Đan Cung và Man Thú Tông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận