Độc Bộ Thành Tiên

Chương 549: Chủ động nhận thua

Công kích như cuồng phong bão táp triệt để bao phủ Lục Tiểu Thiên, đối mặt với thế công phô thiên cái địa như vậy, Lục Tiểu Thiên thi triển mấy đạo pháp quyết, ba mươi sáu thanh phi đao đều khẽ run lên, mũi đao tỏa ra ánh sáng, tạo thành ba vòng tròn chuyển động phòng ngự xung quanh thân thể Lục Tiểu Thiên.

Mà công kích của những đòn kình phong, phong nhận, còn có Phong Hổ do Phong hệ pháp lực hình thành kia vừa chạm vào, liền bị phi đao trực tiếp cắt ra làm hai. Công kích uy lực cường đại bị một chia làm hai, tới tầng phòng ngự thứ hai lại bị hai chia thành bốn. Đạo phòng ngự thứ ba thì bốn chia thành tám.

Những công kích bị trận pháp phòng ngự không ngừng chia nhỏ, đánh lên người hắn khiến vạt áo run lên, mái tóc bạc không gió tự bay, công kích bị chia nhỏ đi mấy lần đối với Lục Tiểu Thiên mà nói, đã không thể tạo thành bao nhiêu lực sát thương.

"Phòng ngự thật là xảo diệu!" Mấy vị đệ tử của Thiên Tâm Các kinh hô thành tiếng. Công kích của Ngô Viễn không chỉ phô thiên cái địa, hơn nữa lực lượng bên trong mỗi một đạo công kích cũng không thấp, muốn hoàn toàn phòng ngự được gần như là không thể, bộ trận pháp này cũng không phải hoàn toàn chống đỡ được, mà chỉ là lợi dụng lực lượng trận pháp không ngừng chia nhỏ công kích cường đại đó ra, công kích uy lực đã đại giảm nhưng vẫn chưa tiêu tan, chỉ là không thể nào tạo ra ảnh hưởng quá lớn với một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ. Cũng vì thế, Ngô Viễn xuất chiêu trong như kinh thiên động địa, trên thực tế tiêu hao lượng lớn pháp lực không nói, ngược lại còn không hề có hiệu quả.

Sau khi chống đỡ qua đợt công kích của Ngô Viễn, ngón tay Lục Tiểu Thiên chỉ vào trận pháp. Ba mươi sáu thanh phi đao giống như có linh tính, lao thẳng lên trời. Sau đó giống như từng khỏa ngôi sao trên không trung phát sáng lao xuống. Xoát xoát xoát, những thanh phi đao lao xuống bao vây xung quanh Ngô Viễn, đầu mũi đao phát ra ánh sáng sắc bén rợn người.

Liên tiếp công kích mấy lần, Ngô Viễn đã tiêu hao không nhỏ, thừa dịp khi y lực cũ đã tận lực mới chưa sinh, tiểu Địa Sát Đao Trận đã bao vây y chặt chẽ, thời gian phát động vô cùng xảo diệu.

Đối mặt với trận pháp vây khốn, sắc mặt Ngô Viễn đại biến, tỷ thí tới hiện tại, y đã cảm thấy vô cùng bất ổn, nhưng lại không cam lòng từ bỏ như vậy. Thanh Lưu Phong Phiến này y đã phải trả giá cực lớn mới lấy được vào tay. Cũng bởi vì thế mà nợ nần chồng chất, vốn y định sau khi có được vị trí chấp sự của Đông Tầm Đảo, lợi dụng chức vụ để bù đắp lại những tổn thất này, không nghĩ tới nửa đường lại giết ra một đối thủ mạnh mẽ như vậy. Không có đan nguyên pháp khí, nhưng lại có một bộ trận pháp sắc bén như vậy. Ba mươi sáu thanh phi đao, uy lực mỗi một thanh tuy không bằng Lưu Phong Phiến, nhưng công phòng nhất thể. Nhìn sắc mặt của tên thanh niên tóc bạc này không hề có chút biến hóa nào. Vừa rồi chiến đấu kịch liệt như vậy tựa hồ không hề tiêu hao bao nhiêu, nhưng y hiện tại lại đã thở hổn hển. Tuy rằng tự cảm thấy thế bại sắp gần kề, nhưng Ngô Viễn còn muốn kiên trì tới thời khắc cuối cùng.

Kết quả tự nhiên là khiến Ngô Viễn uể oải không thôi, chiến đấu kéo dài đến gần một canh giờ, Lục Tiểu Thiên cũng không hao tốn bao nhiêu khí lực, chỉ là khống chế trận pháp. Ba mươi sáu thanh phi đao thủy chung vẫn vây quanh Ngô Viễn, ép cho Ngô Viễn không thể không phát động phản kích. Lục Tiểu Thiên lại lợi dụng trận pháp làm suy yếu công kích của Ngô Viễn. Đánh tới cuối cùng, những người quan chiến có nhãn lực lợi hại một chút, trong lòng thậm chí dâng lên một suy nghĩ kỳ quái. Trước mắt đã không còn là một trận tỷ thí, mà là tên thanh niên tóc bạc đó đang luyện tập cách vận dụng trận pháp.

Trên thực tế chính như những gì đám người quan chiến đang suy nghĩ, Lục Tiểu Thiên đang bức bách Ngô Viễn công kích, sau đó lại dùng tiểu Địa Sát Đao Trận không ngừng làm suy yếu công kích đó. Dù sao một lần khống chế nhiều phi đao như vậy, trong lòng Lục Tiểu Thiên cũng không khỏi có chút bồn chồn. Sau này hắn phải đối diện chính là Kim Đan lôi kiếp. Tên Ngô Viễn trước mặt này thực lực không tồi, đặc biệt là loại công kích cuồng bạo đó, chính thích hợp để hắn luyện tập trận pháp. Tiểu Địa Sát Đao Trận, chung quy vẫn là lấy phòng ngự làm chủ. Nếu không với thực lực của hắn, cho dù đối phương có một thanh Lưu Phong Phiến, cũng không tới mức hắn phải dây dưa triền đấu lâu như vậy.

Người tinh mắt lúc này cũng đã nhìn ra Ngô Viễn bại cục đã định, đây còn là nhờ Lục Tiểu Thiên khống chế trận pháp công kích có bảo lưu lại, nếu không Ngô Viễn không chỉ có tiêu hao pháp lực đơn giản như vậy.

"Ta nhận thua!" Cho dù là không tình nguyện, nhưng tới cuối cùng, Ngô Viễn tiêu hao quá nhiều pháp lực do liên tục vận dụng Lưu Phong Phiến, thậm chí còn sử dụng cả mấy viên đan dược trân quý. Nhưng trận pháp vây công y từ đầu tới cuối lại không hề giảm bớt, không nhanh không chậm, lúc này pháp lực trong người y đã gần khô cạn, không thể không tái mặt cuối đầu nhận thua.

Lục Tiểu Thiên nghe vậy liền mỉm cười, trực tiếp thu hồi đao trận.

"Cung hỷ Phú huynh, không nghĩ tới huynh lại mời được cường viện như vậy, xem ra lại có thể tiếp tục sống được những tháng ngày yên ổn rồi." Hai người trước đó còn lo lắng Phú Đông Minh sẽ nhắm vào vị trí của họ, lúc này không khỏi chắp tay chúc mừng.

"Khách khí, khách khí, về sau mọi người qua lại với nhau nhiều một chút." Phú Đông Minh vui vẻ ra mặt chắp tay đáp lễ. Trước đó bởi vì song phương tranh đoạt lợi ích nên quan hệ trở nên giương cung bạt kiếm. Lúc này tranh đấu đã tạm thời được tiêu trừ, loại ý đối địch khẩn trương vốn có cũng tự nhiên tạm thời không tồn tại nữa.

Nhưng mấy thanh niên nam nữ bên cạnh hai người, như là Phú Giảo Giảo những tu sĩ trẻ tuổi, lại không như Phú Đông Minh mấy lão già sành đời, mỗi người đều làm mặt lạnh, không nguyện ý lập tức bắt tay giảng hòa với những người vừa rồi còn đang đối địch.

"Lục đạo hữu, lần này cũng may có đạo hữu." Phú Đông Minh hồng quang đầy mặt, đang muốn lên tiếng cảm tạ Lục Tiểu Thiên. Nhưng bên chỗ Triệu Nam Tinh lại phái người tới truyền lời, muốn cầu kiến y và Lục Tiểu Thiên hai người.

Trong lòng Lục Tiểu Thiên tuy rằng có chút nghi hoặc, nhưng tu sĩ Kim Đan kỳ có lời mời, tự nhiên là không thể không đi.

"Bái kiến Triệu tiền bối." Hai người trước sau hành lễ với Triệu Nam Tinh.

"Khách khí rồi, ngồi đi, Phú Đông Minh, ngươi đã mời được một trợ thủ tốt a. Không biết vị tiểu hữu này là ngươi phương nào?" Triệu Nam Tinh cười cởi mở nói, ra hiệu cho hai người ngồi xuống.

"Vãn bối Lục Tiểu Thiên vốn là một kẻ tán tu, bởi vì bị yêu thú đuổi giết, may mắn chạy thoát, ngộ nhập vào Lục Hòe Đảo, sau đó quen biết với Phú đạo hữu." Lục Tiểu Thiên thành thật nói lại một lần quá trình quen biết với Phú Đông Minh.

"Thì ra là như vậy, một kẻ tán tu, tuổi đời mà trẻ mà tu vi lại đạt tới mức độ kinh người như vậy, mà còn là một Trận Pháp Sư hiếm có. Lão phu cũng cảm thấy hứng thú với trận pháp, bộ trận pháp phi đao kia của ngươi trông như mới luyện chế được không lâu, có phải do bản thân ngươi tự luyện chế hay không?" Triệu Nam Tinh nói.

"Tiền bối đoán không sai." Với nhãn lực của một tu sĩ Kim Đan kỳ, Lục Tiểu Thiên không nghĩ rằng loại chuyện này có thể giấu được đối phương, chỉ có thể nói rõ sự thật.

"Tán tu, Trận Pháp Sư, rất tốt, rất tốt." Triệu Nam Tinh nghe được thì ánh mắt sáng lên, trong miệng lẩm bẩm vài câu, sau đó bảo Phú Đông Minh rời đi, đơn độc lưu lại một mình Lục Tiểu Thiên nói. "Nếu đã như vậy, liệu Lục tiểu hữu có ý định lưu lại nơi này không, mấy năm trước lão phú gặp được một chỗ bí cảnh, nhưng lại không tìm được cửa vào. Trong nháy mắt đã qua đi hơn mười năm, bí cảnh đó lại lần nữa được mở ra, Lục tiểu hữu nếu như lúc đó có thể trợ giúp cho lão phu tiến vào bí cảnh, lão phu tuyệt đối sẽ không bạc đãi Lục tiểu hữu."

"Không biết tiền bối lúc nào sẽ tiến vào trong bí cảnh đó?" Mắt Lục Tiểu Thiên sáng lên. Bí cảnh có thể khiến một tu sĩ Kim Đan kỳ nhớ mãi trong lòng, thì thật không đơn giản. Năm xưa hắn tiến vào trong Hỗn Nguyên Đạo Tàng, thu hoạch rất là phong phú. Nếu như là lúc trước, hắn cũng sẽ không hỏi như thế. Nhưng hiện tại có Đế Khôn để dựa vào, nên cũng không hề sợ tên Triệu Nam Tinh trước mặt này sẽ tính kế hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận