Độc Bộ Thành Tiên

Chương 357: Bố trí vòng phục kích

Sau lưng lượng lớn yêu vật tụ tập tạo thành động tĩnh không nhỏ, Lục Tiểu Thiên thầm kêu may mắn vừa rồi đã rời khỏi đó rất nhanh, chỉ cần hơi chần chờ một lát, chỉ sợ phải tốn hao khí lực không nhỏ mới có thể giết ra được.

Đi về phía trước hơn mười dặm, lại có một tiếng vượn gầm vang lên, so với trước đó lần này càng thêm rõ ràng hơn, hiển nhiên khoảng cách tới con yêu vật này đã càng gần. Lục Tiểu Thiên sờ cằm lên suy nghĩ một chút, thầm nghĩ nếu như có thể trực tiếp tiến tới gần trực tiếp đánh chết Thực Cốt Viên này so với việc tìm giết những con yêu thú khác làm mồi nhử có thể sẽ đỡ tốn sức hơn nhiều.

Thế là Lục Tiểu Thiên liền dọc theo đường núi gập ghềnh tiếp tục cất bước hướng về phía trước, tiếng vượn gầm càng ngày càng rõ ràng, hơn nữa không chỉ có một con. Còn có một tiếng kêu khác nghe giống như là tiếng ngựa hí lên thảm thương, một tràng âm thanh phanh phanh giống như tiếng đá nổ vậy.

Khi Lục Tiểu Thiên đi tới nơi, vừa hay nhìn thấy hai con nhỏ một con nhỏ, ba con toàn thân màu đen xám, cao gần trượng, hai cái răng nanh bén nhọn giống như là răng cương thi từ hàm trên vươn ra, dài chừng vài phân nhìn vô cùng ghê tởm, trông không khác gì với loại yêu thú chuyên hút máu. Lỗ mũi to lớn, hai mắt tràn ngập hung quang, chính là Thực Cốt Viên mà nguyên thần bên trong Cấm Hồn Châu mô tả.

Ba con Thực Cốt Viên vây Xà Lân Câu* thành một vòng tròn, móng vuốt sắc bén như móc câu thỉnh thoảng thừa dịp Xà Lân Câu phần tâm, một trảo vồ về phía nó. Trên thân thể Xà Lân Câu lập tức lưu lại một cái trảo ấn đồng thời cũng rơi rụng vài khối lân phiến. Thực lực của mấy con Thực Cốt Viên này, ngoại trừ hai con tứ giai, một con còn lại đã đạt tới lục giai. Dưới tình huống ba đánh một, nhưng vẫn chưa thể bắt được Xà Lân Câu. Có thể thấy thực lực của Xà Lân Câu cũng vô cùng cường hãn. Chỉ là đáng tiếc gặp phải sự vây công của mấy con Thực Cốt Viên này. Lân phiến màu xanh trên thân đã bị rơi rụng không ít, huyết dịch u tối bên trên chảy ra rơi xuống mặt đất xung quanh.

*Xà Lân Câu: Ngựa có vải rắn.

Lục Tiểu Thiên suy nghĩ muốn tìm một cơ hội thích hợp để động thủ. Thực lực ba con Thực Cốt Viên trước mặt tuy rằng không yếu, nhưng vẫn không thể chống đỡ nổi với hắn bao lâu.

Chỉ là vào lúc hắn vừa định động thủ, cành của những cây cổ thụ che trời trên sơn lĩnh bỗng rung động ầm ầm, còn có cành cây không ngừng rung lắc, âm thanh phát ra ngày càng lớn, cùng với một tiếng vượn gầm càng to hơn.

"Không ngờ còn có Thực Cốt Viên khác!" Trong lòng Lục Tiểu Thiên run lên, vừa định chuẩn bị động thủ thì lập tức ngừng lại, ẩn nấp càng thêm kỹ càng hơn.

Sáu bảy con thực lực đều đã đạt tới ngũ giai, lục giai Thực Cốt Viên mượn nhờ lực phản chấn của cành đại thụ, còn có lực nhảy bật kinh người của bản thân chúng nó. Ở giữa đại thụ và núi đá không ngừng mượn lực, một lần nhảy vọt là vượt qua khoảng cách mấy chục đến trên trăm trượng. Trong nháy mắt, sáu bảy cái bóng đen to lớn từ trên không giáng xuống, vây ở xung quanh Xà Lân Câu. Mà con Thực Cốt Viên thể hình lớn nhất trong đó lại trực tiếp rơi xuống trên lưng Xà Lân Câu. Hai tay mở ra như trường cung, rít gào giận dữ một chưởng lại một chưởng giáng xuống đầu và cổ của Xà Lân Câu.

Thực Cốt Viên còn lại ở xung quanh cũng điên cuồng lao tới, có con thậm chí còn trực tiếp cắn vào cổ của Xà Lân Câu, hai tay thô to âm chặt lấy bụng của Xà Lân Câu.

Phòng ngự của Xà Lân Câu cũng rất là mạnh mẽ, nhưng đối mặt với công kích của nhiều Thực Cốt Viên như vậy, cũng không thể nào kiên trì được lâu, liền hét thảm một tiếng rồi ngã xuống đất.

Những con Thực Cốt Viên này vô cùng huyết tinh xen lấn tranh nhau, giành giựt xé loạn trên thân thể Xà Lân Câu, xé ra mảng lớn huyết nhục, lột bỏ cốt cách của Xà Lân Câu, vô cùng hưng phấn ngoặm lấy xương cốt, dùng sức hút.

Nhìn thấy thần tình hưởng thụ của Thực Cốt Viên khi hấp thụ cốt tủy, Lục Tiểu Thiên có chút buồn nôn. Những năm nay hắn cũng coi từng trải không ít, nhưng Thực Cốt Viên gần như là một trong những con yêu thú huyết tinh tàn nhẫn nhất. Trước mắt cộng lại có mười con Thực Cốt Viên, lực lớn vô cùng, hơn nữa cực kỳ tàn nhẫn, ở nơi xa hơn, cũng mơ hồ có tiếng vượn gầm rú. Lục Tiểu Thiên đành từ bỏ ý nghĩ xuất thủ, cho đến khi đám Thực Cốt Viên này cắn nuốt toàn bộ cốt tủy, sau đó lưu lại một đống bừa bộn rồi đua nhau nhảy vọt vào trong những cây đại thụ che trời, biến mất không thấy bóng dáng. Lục Tiểu Thiên mới xuất hiện, đám Thực Cốt Viên này thực lực rất mạnh, hơn nữa còn là động vật quần cư, trách không được những yêu thú khác trong Âm Phong Cốc không dám trêu chọc chúng nó. Xem ra muốn động thủ nhất định phải tốc chiến tốc tắng, một khi kinh động tộc quần này, hậu quả sẽ vô cùng đáng sợ.

Lại có một tràng tiếng động xào xạc, có mấy con dã lang, dạng yêu thú lớn hơn sơn miêu một chút, ngửi thấy mùi máu tanh liền chạy tới đây, cắn xé những huyết nhục còn lại của Xà Lân Câu bị Thực Cốt Viên vứt bỏ. Xà Lân Câu thực lực rất mạnh, huyết nhục của nó đối với một số yêu thú thấp giai cũng là một vật đại bổ.

Lục Tiểu Thiên không hề có hứng thú với đám yêu thú này, lại ở phụ cận vòng mấy vòng. Xác định được sào huyệt của Thực Cốt Viên ở một nơi tràn đầy âm phong. Sào huyệt nằm trên một vách đá của một hạp cốc có tên gọi là Lưỡng Tiên, phía dưới có một cái hàn đàm. Trên vách đá nhô ra những tảng đá kỳ lạ, có vô số hang động cao lớn, cách nhau hơn trăm thước. Với thực lực của đám Thực Cốt Viên này, có thể nhẹ nhàng từ hạp cốc bên này nhảy qua một bên hạp cốc khác. Đứng ở phụ cận hạp cốc này sẽ nghe được tiếng vượn kêu không dứt bên tai. Hơn trăm con Thực Cốt Viên hoặc là chơi đùa ầm ĩ, hoặc là đánh nhau. Lục Tiểu Thiên nhìn thấy cũng có chút đổ mồ hôi lạnh. Trình độ hung hiểm của Âm Phong Cốc này chỉ sợ không kém hơn Mê Vụ cấm địa ở gần Huyền Diệp thành. Cho dù là hắn cũng chỉ có thể hết sức cẩn thận, một khi kinh động đám yêu vật sát khí nặng nề này, một khi bị nó vây công, sợ rằng chỉ có một con đường chết.

Cũng may đã tạm thời đã xác định được vị trí sào huyệt của Thực Cốt Viên. Lục Tiểu Thiên trầm tư một hơi, lại tốn hết mấy ngày thời gian để quen thuộc khu vực sinh hoạt hằng ngày của Thực Cốt Viên, cùng với những nơi mà chúng nó thường xuyên lui tới.

Lại tốn thêm hai ngày thời gian, Lục Tiểu Thiên trước sau giết chết hai con Tuyết Tình Sư cường tráng to như một con trâu, cũng là ngũ giai yêu thú, cốt cách thô to, là một trong những yêu thú mà Thực Cốt Viên thích ăn nhất.

Quăng hai con Tuyết Tình Sư còn chưa chết hẳn ở một nơi mà hắn đã chuẩn bị tốt, Lục Tiểu Thiên suy nghĩ một hồi. Lại lấy ra kim nhân khôi lỗi, chặt lấy một số cành cây, dùng cành lá bao phủ hai con Tuyết Tình Sư lại.

Thực Cốt Viên thích hấp thu cốt tủy của những yêu vật cường tráng, Lục Tiểu Thiên săn giết hai con Tuyết Tình Sư cũng hao phí không ít khí lực, nghĩ rằng hiệu quả sẽ không quá tệ. Nhưng vị trí đặt bẫy cũng nhất định phải có tính toán. Nếu như cách sào huyệt của Thực Cốt Viên quá xa, Thực Cốt Viên chưa hẳn sẽ ngửi đuọc mùi mà đến. Nhưng nếu để quá gần, số lượng Thực Cốt Viên dẫn dụ tới sẽ quá nhiều, cũng chỉ thêm lãng phí thời gian mà thôi.

Cũng may mấy ngày nay Lục Tiểu Thiên đã có nhận biết nhất định về tập tính của Thực Cốt Viên. Trong mảnh khu vực mà Lục Tiểu Thiên bố trí cạm bẫy này, Thực Cốt Viên bình thường hoạt động gần đây cũng chỉ có ba đến năm con, có thể ngửi được mùi mà đến nhiều lắm cũng chỉ có hai đến ba con mà thôi, số lượng sẽ không nhiều.

Lục Tiểu Thiên ẩn nấp ở một bên, giống như là lão tăng nhập định, không hề cử động chút nào, cho đến khi một tiếng vượn gầm lần nữa vang lên. Phía trên đại thụ che trời ở đắng xa lần nữa truyền đến một hồi vang vọng. Lục Tiểu Thiên hai mắt hé mở, một con Thực Cốt Viên toàn thân màu đen xám đã xuất hiện ở trong tầm mắt hắn. Lục giai Thực Cốt Viên, thực lực tương đối không tồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận