Độc Bộ Thành Tiên

Chương 168: Hậu sự

Phường thị của Linh Tiêu Cung hoàn toàn như trước đây người đến người đi, trên mấy gian tửu lâu cũng đầy khách đang uống rượu tiêu khiển.

"Các ngươi có nghe nói không, Linh Tiêu Cung chúng ta có một chuyện lạ ngàn năm khó thấy." Trên một căn tửu lầu sinh ý không tệ, có một bàn gần cửa sổ, một thanh niên ăn mặc hoa phục lộng lẫy cố ý khoe khoang nói.

"Chuyện lạ gì?" Mấy vị khách ngồi cùng bàn uống rượu đều hỏi.

"Chính là tên gia hoả Lục Tiểu Thiên lần trước tiến vào Huyết Sắc Cấm Địa thu hoạch được nhiều Trúc Cơ Đan nhất, không ngờ đến bây giờ vẫn còn chưa trúc cơ thành công." Thanh niênmặc hoa phục vui vẻ cười nói. "Lục Tiểu Thiên các ngươi có biết hay không, hắn vốn là một tán tu ở Vọng Nguyệt Thành, tiến vào Linh Tiêu Cung cùng lúc với ta. Tư chất thật sự rất kém, lúc trước ta còn đắc tội qua hắn. Sau khi nghe được tin tức hắn từ trong Huyết Sắc Cấm Địa an toàn trở ra, ta cũng bị doạ cho nhảy dựng, không nghĩ tới hắn lại thật sự kém như vậy. Mấy chục khỏa Trúc Cơ Đan, vậy mà vẫn thất bại, thật sự là lãng phí những đan dược kia, phung phí của trời. Đổi lại là ta thì đã sớm thành công mấy lần rồi."

Thanh niên mặc hoa phục cảm thấy có chút may mắn, rồi lại thấy có chút đáng tiếc số Trúc Cơ Đan đó.

"Bằng ngươi? Hiện tại chỉ bất quá là Luyện Khí tầng mười một, muốn trúc cơ chỉ sợ phải đợi mấy năm nữa, còn phải có được Trúc Cơ Đan." Một vị khách trẻ tuổi đang ngồi bên cạnh uống rượu nói. Tuy rằng có quen biết với thanh niên này, bất quá giao tình cũng không phải rất tốt. Cho nên lập tức chế nhạo nói: "Bất quá cho dù ngươi tới tầng mười ba, sợ rằng lúc đó cũng chưa chắc có thể đạt được Trúc Cơ Đan. Lại nói, Lục Tiểu thiên hiện tại không phải không lộ diện mà là hắn chưa kết thúc bế quan cũng không chừng."

"Nửa năm thời gian, trúc cơ có chậm hơn nữa thì cũng đã xong rồi. Cần gì phải đợi tới hiện tại, nếu đã thành công thì sớm đã ra ngoài rêu rao khắp nơi rồi. Chỉ có thất bại mới ão não không lên tiếng, nói không chừng tiểu tử này lúc này đã trúc cơ thất bại, đã không còn mặt mũi nào gặp người khác, kẹp lấy cái đuôi rời khỏi Linh Tiêu Cung rồi cũng nên."

Thanh niên mặc hoa phục vẻ mặt khinh thường nói. Nếu là y thành công trúc cơ, sớm đã đãi mấy bàn tiệc, mời toàn bộ bằng hữu thân thích, thông báo cho mọi người biết. Tu sĩ mới trúc cơ khác của Linh Tiêu Cung, lớn nhỏ gì cũng sẽ chúc mừng một phen. Y tiến vào Linh Tiêu Cung đã hơn tám năm, số lượng bằng hữu cũng có không ít. Tu sĩ trúc cơ ở phụ cận mấy phong vực y đều biết, càng huống chi Lục Tiểu Thiên cũng ở Thanh Liên Phong Vực như y.

"Xem ra đã để ngươi thất vọng rồi, ta không cần phải kẹp đuôi rời khỏi Linh Tiêu Cung." Một tiếng nói lãnh đạm từ cầu thang tửu lâu vang lên.

Thanh niên mặc hoa phục nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên tướng mạo thanh tú mặc y phục màu xanh từ dưới cầu thang đi lên. Khí tức cường đại từ trên thân người này truyền đến rõ ràng là một vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Hơn nữa nghe ngữ khí người này, tựa hồ lai giả bất thiện.

"Tiền, tiền bối tại thượng, vãn bối vô trí mạo phạm, còn xin tiền bối đại nhân đại lượng, bỏ qua cho vãn bối một lần." Thanh niên mặc hoa phục sắc mặt trở nên tái nhợt, quỳ dưới mặt đất cầu xin Lục Tiểu Thiên tha mạng. Tuy rằng đã tám năm không gặp, nhưng từ y phục bình thường và cái lông mày đó, y vẫn có thể nhìn ra người trước mắt chính là Lục Tiểu Thiên mà vừa rồi y giễu cợt. Nghĩ tới lời nói mạo phạm vừa rồi, trán thanh niên mặc hoa phục nổi lên từng giọt mồ hôi lạnh. Lúc này hối hận cuống quít, cũng không lo được việc mất mặt mũi, trực tiếp vung tay tự tát chính mình.

"Tiền, tiền bối! Vãn bối vô duyên vô cớ nói xấu sau lưng tiền bối, xin tiền bối trách phạt."

Những người khác cũng thần tình lo sợ, vẻ mặt bất an. nhao nhao thỉnh tội với Lục Tiểu Thiên. Tuy rằng tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng không thể vô duyên vô cớ ở phường thị trách phạt bọn họ. Nhưng điều kiện là các ngươi không được mạo phạm, hiện tại không chỉ nói xấu sau lưng tiền bối, còn bị người bắt được tại trận. Việc này nói như thế nào thì bọn họ cũng là người thiệt. Lại nói chỗ dựa sau lưng bọn họ vẫn kém xa một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, dù cho Lục Tiểu Thiên không tự mình động thủ, cũng sẽ có rất nhiều người nguyện ra sức cho hắn.

Lục Tiểu Thiên cũng không nghĩ tới ở chỗ này còn có thể gặp được Quách Duẫn vị thiếu chủ của Quách gia bái vào Linh Tiêu Cung cùng lúc với hắn. Mặc dù hắn không có chút hảo cảm nào với người này, bất quá lúc này không có nhiều thời gian để lãng phí trên thân loại người này. Lúc này hắn vẫn còn có việc phải làm, nên không kiên nhẫn mà khua khua tay nói: "Được rồi, cút đi."

Quách Duẫn ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó có thể tin. Không nghĩ tới Lục Tiểu Thiên lại dễ dàng bỏ qua cho y như vậy, trong lòng những người khác ít nhiều cũng có chút kinh ngạc.

"Cần ta phải nói lại lần hai sao?" Lục Tiểu Thiên thấy mấy người này vẫn còn quỳ tại chỗ, giọng nói cũng trở nên rét lạnh hơn.

"Vâng vâng, vãn bối lập tức cút." Mấy người Quách Duẫn như được đại xá, vội vàng bỏ chạy khỏi tửu lâu.

"Mấy tên gia hoả này thật là vận cứt chó, gặp được một vị tiền bối Trúc Cơ kỳ tốt tính như vậy." Các tu sĩ Luyện Khí kỳ khác lại âm thầm bàn luận.

Ánh mắt Lục Tiểu Thiên quét qua một vòng trên tửu lầu. Ánh mắt rơi xuống một hán tử đang say mèm râu tóc lôi thôi, toàn thân đều là mùi rượu, độc chiếm một cái bàn trong gốc khuất khó nhìn thấy. Hắn trực tiếp đi tới và ngồi xuống nói: "Vị này chính là Luyện Đan Sư Trương Dương phải không?"

Lục Tiểu Thiên không quen biết người nào ở đây cả. Hắn tự nhiên cũng sẽ không vô duyên vô cớ chạy tới tửu lầu này. Sau khi đi một vòng quanh phường thị, lại không hề phát hiện được đan lô nào thích hợp. Đan lô không giống như là vũ khí bình thường mà sản xuất đại trà. Mỗi một tu sĩ cũng đều cần vũ khí, nhưng không phải ai cũng cần đan lô cả.

Đan lô bình thường ngay cả Luyện Đan Sĩ cũng không thèm ngó tới. Về phần Luyện Đan Sư, nghe nói trong toàn bộ Linh Tiêu Cung, cao cấp Luyện Đan Sư chỉ có một người, trung cấp chỉ có mười người, sơ cấp cũng không hơn mười người. Luyện Đan Sư ít như vậy, đan lô tự nhiên cũng không có nhiều người tìm kiếm giống như linh khí và pháp khí. Bởi vậy để tìm được đan lô thích hợp so với việc tìm được một vũ khí thích hợp thì còn khó hơn nhiều.

Hắn ở phụ cận nghe ngóng một hồi, cũng nghe được có một vị sơ cấp Luyện Đan Sư tên là Trương Dương. Tựa hồ gần đây có chút vấn đề, xác suất thành đan quá thấp, liên tiếp luyện phế mười mấy lô đan dược, không còn ai tìm y luyện đan nữa. Trương Dương hiện giờ cả ngày đều say xỉn trong tửu lầu ở phường thị, vì vậy hắn liền muốn đi tìm người này để thử thương lượng mua lại đan lô của y xem sao.

"Ngươi muốn tìm ta luyện đan? Ngươi tìm sai người rồi. Hiện tại không ai sẽ tin tưởng ta nữa. Ta cũng không luyện ra được đan dược. Ồ còn là một vị cao nhân Trúc Cơ kỳ, thất lễ rồi." Sau nửa ngày trời, Trương Dương mới mở to đôi mắt say mèm ra nhìn rồi cười một tiếng. Ngoài miệng là nói như vậy, bất quá lại không hề có chút kính trọng nào với Lục Tiểu Thiên.

Lục Tiểu Thiên cũng không để tâm chuyện này. Luyện Đan Sư xưa nay sẽ không dùng tu vi để luận thân phận. Đối phương trước kia là sơ cấp Luyện Đan Sư. Cái thân phận này ở Linh Tiêu Cung còn hơn một tu sĩ Trúc Cơ kỳ như hắn nhiều. "Ta tự nhiên là không tìm người luyện đan rồi. Tuy rằng không biết trên người ngươi đã phát sinh chuyện gì. Ta cũng không quan tâm, bất quá ta có chút mạo muội. Ngươi hiện tại nếu đã không thể luyện đan, vậy đã từng suy nghĩ bán đi đan lô của mình không?"

"Ngươi muốn đan lô của ta, nằm mơ!" Nghe được lời của Lục Tiểu Thiên, Trương Dương thất thố đứng dậy lớn tiếng nói. Sau đó lại cầm bình rượu đổ vào miệng, nhưng lại không hề có giọt rượu nào chảy ra. Trường Dương lay lay bình rượu trong tay mấy lần, bên trong trống rỗng, tự nhiên là không hề có giọt rượu nào. Vì vậy liền gọi lớn: "Tiểu nhị, nhanh, lên rượu cho ta."

Một nam tử trung niên mặc y phục chưởng quỹ có tu vi Luyện Khí trung kỳ. Khi đi tới việc đầu tiên là hành lễ với Lục Tiểu Thiên, sau đó vẻ mặt không vui nói với Trương Dương: "Trương đạo hữu, ngươi vẫn còn đang nợ ta ba mươi bảy khối hạ phẩm linh thạch. Tiểu điếm chỉ là buôn bán nhỏ thôi, ngươi xem có phải nên thanh toán trước hay không?"

"Còn sợ ta không trả nổi tiền rượu sao?" Trương Dương nghe xong lập tức giận dữ nói.

"Cũng không dám nghi ngờ Trương đạo hữu, chỉ là tiểu điếm xác thực không chịu nổi nữa. Trương đạo hữu nếu như trả nổi, còn thỉnh xin hãy thanh toán trước." Chưởng quỹ trung niên ngữ khí bình thản nói.

Trương Dương đưa tay vào túi trữ vật tìm tòi, bên trong đã trống rỗng không còn gì. Cho dù là một số tài liệu luyện khí cũng đã bị đổi thành rượu hết rồi. Y không khỏi chán nãn ngồi xuống lại.

"Chỗ này là bốn mươi khối linh thạch, mấy khối dư ra thì đem thêm rượu cho y đi." Lục Tiểu Thiên bỏ bốn mươi khối hạ phẩm linh thạch xuống bàn nói.

"Vâng, nhất định sẽ nghe theo lời tiền bối phân phó." Chưởng quỹ trung niên vội vàng cung kính nói. Trong lòng thầm nghĩ cũng không biết vị tiền bối trước mặt này cùng Trương Dương có quan hệ gì, cũng may trước đó vẫn còn khách khí với Trương Dương, nếu không để vị tiền bối này trách tội, lão cũng không chịu nổi a.

Lục Tiểu Thiên gật đầu, đứng dậy định rời khỏi tửu lâu.

"Đạo hữu chậm đã!"

"Nghĩ thông rồi sao?" Lục Tiêu Thiên ngừng bước, hắn vừa rồi bỏ ra mấy chục khối linh thạch dĩ nhiên là muốn giao hảo với Trương Dương, nhưng cũng không ôm quá nhiều hy vọng. Mắt thấy thái độ của Trương Dương có chút dễ chịu hơn, hắn tự nhiên cũng cao hứng.

"Chỗ này không phải là nơi để nói chuyện, đạo hữu hãy đi theo ta." Trương Dương thở dài, trực tiếp dẫn Lục Tiểu Thiên rời khỏi tửu lầu, lại đi qua mấy khúc cua, đi vào trong một tiểu viện tàn phá.

Trong tiểu viện còn lưu lại mùi hương của những đan dược bị luyện phế, Bồi Nguyên Đan, Nguyên Khí Đan đều có.

"Ngươi xem xem đan lô của ta thế nào?" Trương Dương lấy từ trong túi trữ vật ra một cái đan lô toàn thân màu đen óng ánh, giống như là hắc ngọc.

"Đan lô được chế tạo từ Hạo Long Thạch? Với trình độ sơ cấp Luyện Đan Sưu của ngươi, lại có đan lô tốt như vậy, không lý nào không luyện chế ra được đan dược." Vẻ mặt Lục Tiểu Thiên lóe lên vẻ kinh ngạc, loại đan lô này vô cùng hiếm thấy, là cực phẩm trong đan lô.

"Với trình độ luyện đan bình thường của ta, luyện chế đan dược tự nhiên là không có vấn đề. Nhưng vì để có được cái đan lô này, ta đã hao phí gần năm năm thời gian, rất không dễ dàng gì mới đạt được nó. Nhưng lại không cẩn thận bị người khác ám toán, bị đối phương đuổi giết, phải chạy trốn vào trong băng quật ngàn năm bị tổn thương tới phế phủ và kinh mạch. Hiện tại khả năng cảm ứng và khống chế hỏa lực của ta đã thấp đến đáng thương, lại qua một đoạn thời gian, có thể sẽ hoàn toàn mất đi khả năng này." Vẻ mặt Trương Dương đầy thù hận và đau khổ.

Lục tiểu Thiên không biết nói gì cho phải. Một vị Luyện Đan Sư, mất đi năng lực khống hỏa, thì không bằng cả Luyện Đan Sĩ.

Trương Dương giọng căm hận nói: "Nếu như ngươi có thể thề độc, giúp ta diệt môn người này. Ta có thể tặng đan lô này cho ngươi, không lấy một xu. Hơn nữa hiện tại liền đưa cho ngươi."

"Yêu cầu của ngươi ta không thể đáp ứng. Kỳ thực ta cũng không nhất định phải có được đan lô này của người. Chỉ cần tốn thêm một chút thời gian, ta hoàn toàn có thể tìm một số tài liệu luyện khí, bảo người khác rèn giúp cho ta một cái là được." Lục Tiểu Thiên nhún nhún vai cự tuyệt. Tuy rằng tao ngộ của Trương Dương rất bất hạnh, nhưng hắn cũng không phải loại người hay xen vào chuyện người khác. Hắn không hề nương tay mềm lòng với đối thủ, nhưng cũng sẽ không dễ dàng vì một cái đan lô mà diệt môn người khác.

"Ngươi không muốn biết đối thủ là ai sao, đối phương chỉ là một gia tộc tu tiên Luyện Khí kỳ ở một quốc gia thế tục, với thực lực của ngươi, nhấc tay là có thể tiêu diệt đối phương rồi." Trương Dương vội vàng nói.

"Ta không phải là người ngập tràn lòng chính nghĩa, cũng không muốn bị cuốn vào loại ân oán không liên quan đến bản thân. Đối với yêu cầu của ngươi, ta lực bất đồng tâm." Lục Tiểu Thiên lắc đầu cất bước rời đi.

"Đợi một chút." Trương Dương ở phía sau hét lớn.

"Còn có chuyện gì sao?" Lục Tiểu Thiên nhíu mày nói.

"Thế chúng ta làm một giao dịch vậy, ta vốn là người Việt quốc, bước một con đường tu tiên liền rời xa cố thổ. Đến nay cũng đã hơn bốn mươi năm rồi. Vốn ta còn có một đưa con trai, ngươi nếu như có thể đi Việt quốc một chuyến, xem xem trong nhà ta có hậu đại nào có linh căn hay không. Nếu như có, mang về Linh Tiêu Cung, thu nó làm đồ đệ, chiếu cố nó thật tốt. Cái đan lô này của ta cũng có thể giao cho ngươi." Khí thế của Trương Dương đột nhiên tiết ra rồi nói.

"Nếu như người nhà của ngươi không nguyện ý thì lại như thế nào? Bản thân ngươi đã tự mình trải qua, con đường tu tiên không hề dễ dàng." Lục Tiểu Thiên nói, hắn không hề nguyện ý làm khó người khác.

"Tùy duyên thôi, nếu như bọn họ không nguyện ý thì thôi vậy." Trương Dương thở dài nói.

"Việc này vì sao bản thân ngươi không đi làm?"

"Hàn khí đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của ta, đã hết thuốc cứu chữa rồi. Cho dù có, hiện tại ta cũng không có cái năng lực này." Trương Dương cười khổ nói.

"Nếu như có linh căn, ta có thể mang bọn chúng tới Linh Tiêu Cung, cũng có thể để bọn họ tu luyện trong ngọn núi độc lập của ta. Bất quá hiện tại ta còn chưa định thu đồ đệ, ngươi hãy suy nghĩ một chút." Trong lòng Lục Tiểu Thiên cân nhắc một hồi, nhiệm vụ xuất môn lịch luyện lần này, những chỗ náo nhiệt đã bị những tiểu đội tu sĩ trước hắn chọn rồi, chỉ còn lại một số nơi hoang vắng. Việt quốc trong miệng Trương Dương chính là kế bên Bắc Lương quốc, đi một chuyến cũng không sao.

"Vậy, được rồi, có thể được tu sĩ Trúc Cơ kỳ hỗ trợ, cũng coi như là tạo hóa rồi." Trương Dương suy nghĩ trong chốc lát liền vung tay lên. Đan lô màu đen liền bay tới trước mặt Lục Tiểu Thiên. "Nếu như ngươi một lời lập tức đáp ứng, ta trái lại có chút lo nghĩ. Chí ít hiện giờ nhìn kỹ ngươi vẫn là một người nói sẽ giữ lời. Hậu sự của ta, liền trông cậy vào ngươi rồi."

Thì ra trước đó chỉ là thăm dò, Lục Tiểu Thiên nghe vậy liền cười thành tiếng. Đương nhiên, nếu như hắn trực tiếp đáp ứng, loại thăm dò này cũng chưa chắc sẽ là thăm dò nữa. Đối với khát khao báo thù của người này, còn có hậu sự ủy thác, không hề liên quan gì đến hắn, Lục Tiểu Thiên sau khi lấy được đan lô liền trực tiếp rời khỏi.

Thanh Nguyệt Phong, tọa lạc ở gốc Đông Bắc tương đối hẻo lánh của Thanh Liên Phong vực. Linh khí cũng vừa phải. Trên thực tế Lục Tiểu Thiên không hề có quá nhiều yêu cầu đối với trình độ nồng đậm của linh khí. Linh lực hắn cần để tu luyện căn bản là trực tiếp hấp thu đan dược. Dù sao với tư chất của hắn, trực tiếp từ bên ngoài hấp thu linh khí tốc độ sẽ rất là chậm. Dựa vào tốc độ này, hắn muốn đề thăng tu vi một tầng chắc phải đợi tới không biết năm nào tháng nào nữa.

Bất quá lúc này dưới chân núi Thanh Nguyệt phong, lại có một đệ tử mặc áo xanh cung kính thủ hộ ở đó. Lục Tiểu Thiên đang ngự kiếm phi hành trên không trung nhìn xuống thấy có chút quen mặt nên liền hạ xuống. Vừa nhìn liền nhớ ra chính là La Khang người quản lý Tạp Dịch Điện trước đó vẫn luôn chiếu cố hắn. Ở bên cạnh La Khang còn có một thiếu nữ trẻ tuổi mười lăm mười sáu tuổi, tướng mạo không tính là tuyệt sắc lắm nhưng cũng là một đứa con gái rượu của nhà nào đó.

"Lục, Lục sư thúc!" La Khang nhìn thấy Lục Tiểu Thiên vẻ mặt liền vui mừng, sau đó vội vàng hành lễ nói.

"Ngươi sao lại tới đây? Vị này là?" Lục Tiểu Thiên hỏi.

"Vị này là biểu muội của vãn bỗi tên Hà Lệ Bình. Là, là muốn đưa tới để chiếu cố... chiếu cố sinh hoạt hằng ngày của Lục sư thúc. Bình thường làm một chút việc vặt cũng được." La Khang nhìn Lục Tiểu Thiên lấy lòng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận