Độc Bộ Thành Tiên

Chương 288: Thuyền Thanh Phong

"Ngươi muốn cái gì, đan dược, linh phù, pháp khí, đan nguyên, lại hoặc là những thứ nào khác? hoặc là những việc mà ta có thể làm được, nhất định sẽ cố gắng thoả mãn cho ngươi." Từ Vân Phương vẻ mặt vui mừng nói.

"Vãn bối cần một vài thứ có thể trong lúc mấu chốt bảo vệ tính mạng. Lần trước Lôi sư bá cho một viên Lôi Châu cũng không tồi, uy lực không hề tầm thường."

"Lôi Châu, đồ chơi đó lúc trước ta làm ra được cũng có vài phần vận khí trong đó, hơn nữa hiện tại tài liệu cũng đã dùng hết rồi. Trong thời gian ngắn muốn ta luyện chế ra thêm, cũng không phải là chuyện dễ." Lôi Vạn Thiên vẻ mặt cười khổ nói.

"Đan dược vãn bối nhất thời còn không dùng được, nếu như còn có linh phù giống như vậy để bảo mệnh, hoặc là những đồ vật khác cũng được. Đương nhiên, giá trị của nó nhất định cũng không quá chênh lệch với Ngưng Kim đan."

Lục Tiểu Thiên bổ sung một câu, Ngưng Kim đan hắn tạm thời không dùng được. Nhưng bí mật trên người hắn cũng tương đối nhiều, đa phần tình huống hắn đều độc lai độc vãng. Tuy rằng hắn tự phụ một số tu sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường sẽ không uy hiếp được hắn, nhưng độc lai độc vãng cũng sẽ có lúc nguy hiểm, song quyền nan địch tứ tủ. Với năng lực của hắn, cũng sẽ thường xuyên gặp phải tình huống nguy hiểm, hơn nữa mức độ nguy hiểm cũng không phải bình thường, giống như lần chạm mặt với lục giáp khô lâu vậy. Thủ đoạn bảo mệnh càng nhiều, tỉ lệ sống sót sau này cũng càng lớn. Đặc biệt là hiện tại tu sĩ Dị vực cũng sắp đánh tới rồi, tu sĩ các tông môn cũng đều có thể bị cuốn vào tràng chiến đấu đại quy mô này. Chiến tranh trong tu tiên giới ngắn thì vài năm, nhiều thì chục năm, trăm năm, thậm chí mấy trăm năm cũng không phải là không có. Không có sự bảo vệ đầy đủ, ai dám bảo chứng bản thân nhất định sẽ sinh tồn được trong trận xung đột này?

"Ta chỗ này có một tấm thất giai Phong Giáp phù, tiêu hao thượng phẩm linh thạch, có thể liên tục dùng được ba lần, có thể ngăn cản công kích của tu sĩ Kim Đan kỳ tầng một. Ngoài ra còn có một chiếc thuyền Thanh Phong, tiêu hao linh thạch hoặc là pháp lực đều được, có thể có được tốc độ vượt qua đại đa số tu sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường.

Phong Giáp phù tuy rằng quý giá, là thất giai phòng ngự linh phù, nhưng chung quy cũng là vật phẩm tiêu hao, hơn nữa chỉ phòng ngự công kích của tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà nói, không có quá nhiều ý nghĩa thực tế. Dù sao khi gặp phải tu sĩ Kim Đan kỳ, cho dù có thể chống đỡ được ba lần công kích bình thường của đối phương, vẫn không thể nào chạy thoát khỏi phạm vị truy kích của họ. Trong chớp mắt công phu, linh lực bên trong linh phù lại hao hết, giá trị kém xa với Ngưng Kim đan này. Còn chiếc thuyền Thanh Phong này ngày trước cũng đã mấy lần cứu tính mạng mụ, thậm chí lúc mụ mới là Kim Đan tầng một cũng đã sử dụng trong thời gian không ngắn. Nếu như không phải vì thân nhân của mình, mụ tuyệt đối sẽ không lấy ra trao đổi. Chỉ là hai món đồ cộng lại cũng vẫn còn kém Ngưng Kim đan không ít, vì thế Từ Vân Phương lại nói thêm.

"Hiện tại trên người ta thích hợp cho ngươi sử dụng cũng chỉ có hai món đồ này, nếu như ngươi còn có yêu cầu khác, có thể nói ra, ta xem có thể tận lực giúp ngươi hay không."

"Thuyền Thanh Phong này có thể để vãn bối dùng thử một chút được không, xem xem tốc độ của nó nhanh như thế nào?" Lục Tiểu Thiên suy nghĩ một lát rồi nói.

"Đương nhiên có thể." Từ Vân Phương hào phóng lấy cái thuyền nhỏ màu xanh cỡ lòng bàn tay. Sau khi giải trì liên hệ giữa mụ với thuyền Thanh Phong, liền đưa cho Lục Tiểu Thiên.

Lục Tiểu Thiên không nói hai lời, trực tiếp quán chú pháp lực vào trong. Hình thể thuyền Thanh Phong phóng lớn, có thể dung nạp được ba người. Lục Tiểu Thiên sau khi ngồi lên trên đó, thuyền Thanh Phong liền hoá thành một đạo lưu quang, trong chớp mắt đã bay ra xa vài chục trượng. Tốc độ như vậy khiến Lục Tiểu Thiên kinh hãi không thôi, hắn lại gia tăng theo pháp lực quán chú vào, phát hiện pháp lực quán chú vào càng nhiều, tôc độ của thuyền Thanh Phong cũng càng nhanh. Thẳng đến sau đó pháp lực của hắn có chút không đủ, mà trên người cũng không có Phong hệ thượng phẩm linh thạch, không thể nào thử được tốc độ cao nhất của chiếc thuyền này. Nhưng với tình huống trước mắt mà thôi, vẫn khiến Lục Tiểu Thiên rất là vừa ý rồi. Sau này khi hắn đơn độc một mình ở bên ngoài, nếu như gặp phải tình huống không thể nào địch lại, cưỡi là thuyền Thanh Phong này bỏ chạy cũng là một sự lựa chọn không tồi. Nhưng ngoại trừ quán chú pháp lực ra, thuyền Thanh Phong này cũng có một cái khiếm khuyết, chính là chỉ có thể dùng linh thạch Phong hệ, là một hệ linh thạch vô cùng thưa thớt trong ngũ hành linh thạch.

"Từ sư bá là thành tâm muốn có được viên Ngưng Kim đan này, vãn bối nào dám yêu cầu quá mức hà khắc. Chỉ bất quá thuyền Thanh Phong này ngoại trừ quán chú pháp lực ra, muốn sử dụng lại cần có Phong hệ linh thạch. Loại linh thạch này không dễ kiếm, nếu như Từ sư bá có thể đáp ứng một cái yêu cầu nho nhỏ của vãn bối, ngoài ra có cung cấp số lượng Phong hệ linh thạch nhất định, viên Ngưng Kim đan này vãn bối nguyện ý hai tay dâng lên."

"Yêu cầu gì?" Từ Vân Phương nghe Lục Tiểu Thiên nói vậy liền vui mừng. Từ trong ngữ khí của Lục Tiểu Thiên mụ nghe được, chắc hẳn cũng không phải là việc quá khó. Dù sao loại giao dịch này mụ không chiếm tiện nghi đối phương đã là nhân từ lắm rồi.

"Việc Ngưng Kim đan vô cùng quan trọng, giao dịch giữa vãn bối và Từ sư bá ngoại trừ những chi tiết cụ thể ra, thì cuộc giao dịch này phải được công khai ra ngoài. Còn về linh thạch, Từ sư bá đưa bao nhiêu thì đưa, chỉ cần không để vãn bối quá thua thiệt là được."

"Ha ha, tiểu tử ngươi, thực lực trong đồng giai tu sĩ đã vô cùng cường hoành. Nhưng tư duy kín đáo, hành sự khiêm tốn, trách không được lại có thành tựu hôm nay." Lôi Vạn Thiên nghe vậy liền cười nói.

"Việc công khai giao dịch của viên Ngưng Kim đan này cũng không thành vấn đề. Về phần Phong hệ linh thạch, ta trước tiên đưa cho ngươi một ít, số còn lại sợ rằng phải cần một đoạn thời gian nhất định để thu thập. Ngươi nếu như không quá gấp gáp, vấn đề cũng sẽ không lớn." Trong mắt Từ Vân Phương cũng lộ ra vài tia tán thưởng.

"Vãn bối lần này quay về Linh Tiêu Cung, nếu không có gì ngoài ý muốn thì còn muốn bế quan một đoạn thời gian. Tổng kết lại một số tâm đắc trong mấy năm xuất ngoại, củng cố tu vi, cũng không cần phải gấp gáp gì." Lục Tiểu Thiên gật đầu, Từ Vân Phương có thể đồng ý công khai giao dịch lần này hắn đã có thể đạt được mục đích lớn nhất rồi. Dù với hắn chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, một khi ra khỏi Linh Tiêu Cung. Cho dù thực lực hắn có mạnh mẽ hơn đi chăng nữa, cũng khó có thể bảo toàn được loại dị bảo này trên người. Nhưng đối với tu sĩ Kim Đan kỳ như Từ Vân Phương thì lại không phải là việc khó. Một khi công khai giao dịch này, những người có chủ ý với viên Ngưng Kim đan này tự nhiên cũng liền từ bỏ ý định.

Vu Thừa Tổ dẫn Lục Tiểu Thiên tới gặp Lôi Vạn Thiên và Từ Vân Phương, cũng được hai tu sĩ Kim Đan kỳ này khích lệ. Sau đó Lục Tiểu Thiên liền đi theo Vu Thừa Tổ cùng tới chủ điện Linh Tiêu Cung, để nhận lấy phần thưởng linh thạch. Lại được cung chủ tự mình tiếp kiến, hàn huyên vài câu, đơn giản chỉ là cổ vũ hắn nỗ lực tu luyện, cố gắng vì tông môn lập nhiều công lao dạng như vậy. Lục Tiểu Thiên làm ra bộ dạng thụ sủng nhược kinh, không qua bao lâu liền lui trở về.

Lục Tiểu Thiên trở lại Thanh Nguyệt phong, Hoa Báo liền lắc đầu quẩy đuôi, giống như là một con chó nhà xa cách lão chủ nhân lâu ngày, nay gặp lại vô cùng vui mừng lao đến. Với linh trí của nó, tự nhiên cũng nhận ra trước đó xuất thủ cứu nó cũng chính là vị chủ nhân Lục Tiểu Thiên này.

Đám người tỷ đệ Vương gia, Hà Lệ Bình, còn có La Khang, mấy người quen thuộc đều vẻ mặt vui mừng vây lấy hắn vào giữa. Cũng không biết là ai để lộ tin tức, việc Lục Tiểu Thiên quay về tông môn đã không cánh mà bay. Mấy bằng hữu cũ, Ngô Nghiên, Tô Thanh, Bành Đại Dụng cũng không mời mà đến, Thanh Nguyệt phong thanh tịnh đã lâu hiếm khí có được một ngày náo nhiệt như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận