Độc Bộ Thành Tiên

Chương 304: Kế hoãn binh

Hắc Yểm Chu là chiến sủng mà lão không dễ dàng gì mới bồi dưỡng ra được. Thực lực như thế nào lão rất là rõ ràng. Tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ bình thường không thể nào là đối thủ của nó. Quá nửa thực lực của lão để là trên thân Hắc Yểm Chu này. Lúc này Hắc Yểm Chu đã bị thương không nhẹ trong tay hai thanh niên trẻ tuổi kia. Sắc mặt lão giả khăn đỏ lập tức trở nên khó coi. Trong nháy mắt, lão giả khăn đỏ liền hạ quyết định. Sau khi tránh khỏi một kích của La Tiềm, ngón tay trái liền đưa vào trong miệng, một tiếng huýt sáo bén nhọn vang lên.

"Tên gia hỏa này còn có chi viện." Trong lòng Lục Tiểu Thiên run lên. Hắn vừa kịp phản ứng thì hai cây Lang Đầu Côn đã từ xa phá không bay đến.

Lại là Lang Đầu Côn! Trên mặt Lục Tiểu Thiên hiện lên vẻ thất kinh, khẩn trương nhìn phía sau hay cây Lang Đầu Côn đó. Hai hắc bào tu sĩ từ xa bay tới trực tiếp giết thẳng về phía Tô Thanh và Lục Tiểu Thiên.

Lục Tiểu Thiên biết rằng lúc này không phải là thời điểm ẩn tàng nữa, nên nhanh chóng triệu hồi thổ dân khôi lỗi. Thân thể khôi ngô cao hơn hai trượng xuất hiện giữa hư không, lăng không một kích đánh về phía Hắc Yểm Chu. Đại chùy một kích hoành không, khiến không trung phát ra tiếng nổ đì đùng.

Thà đau một ngón tay còn hơn đau cả mười ngón, tuy rằng có hai hắc bào tu sĩ thực lực không yếu giết tới. Nhưng Hắc Yểm Chu cũng đã tổn thương không nhẹ, lúc này đã như là nỏ mạnh hết đà. Lục Tiểu Thiên tự nhiên là muốn thừa dịp trước khi hai hắc bào tu sĩ kịp gia nhập vào vòng chiến mà một kích trọng thương con Hắc Yểm Chu này.

Hắc Yểm Chu cảm nhận được nguy cơ ở trước mặt, liền rít lên bén nhọn, lần nữa phun ra lượng lớn tơ nhện về phía thổ dân khôi lỗi. Lại là một màn kinh người xuất hiện, thổ dân khôi lỗi được Lục Tiểu Thiên khống chế không thèm quan tâm tới tơ nhện của Hắc Yểm Chu, để mặc cho nó quấn lên người. Hai con ngươi to như quyền đầu của Hắc Yểm Chu lóe lên tia sợ hãi không dám tin. Lục giai yêu vật đã có linh trí không thấp, trong mắt của nó tơ nhện không gì không phá. Lúc này không ngờ lại không hề có chút tác dụng nào. Một kích vừa rồi lại không hề có tác dụng nào, còn khiến Hắc Yểm Chu bỏ lỡ qua thời cơ tránh né tốt nhất. Còn thổ dân khôi lỗi thế lớn lực nặng một kích lăng không đập xuống.

"Không... " Lão giả khăn đỏ ánh mắt thống khổ hét lên. Đại chùy nặng nề đập xuống, trúng ngay giữa thân hình Hắc Yểm Chu.

Hắc Yểm Chu kêu lên thảm thiết, thân hình to lớn co rút rơi xuống từ không trung. Tô Thanh thừa dịp tung thêm một đòn lần nữa đánh Ngư Lân tiên về phía đầu Hắc Yểm Chu. Dịch thể màu đen từ vết thương chảy ra. Lần này Hắc Yểm Chu còn chưa kịp hét thảm đã trực tiếp ngã ra trên mặt đát.

"Lão phu liều mạng với các ngươi!" Lão giả khăn đỏ nhìn thấy muốn rách cả mí mắt, tức giận điên cuồng muốn liều mạng với La Tiềm.

"Thế thì phải xem lão có cái bản lĩnh đó không!" La Tiềm cười lạnh, Lôi thương giống như trường hồng quán nhật, quét ngang bầu trời vậy, đâm về phía ngực của lão giả khăn đỏ.

Keng! Lôi thương bị một cây Lang Đầu Côn trong đó ngăn cản lại.

Lão giả khăn đỏ và hai hắc bào tu sĩ lui về cùng nhau. Hắc Yểm Chu đang đau đớn giãy giụa dưới mặt đất, đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu. Nhìn bộ dạng cũng đã bị thương rất nặng, muốn dưỡng thương, hồi phục nguyên khí còn không biết phải đợi tới khi nào. Trong lòng lão giả khăn đỏ một mảnh đắng chát, trước đó trông thấy ba người này tu vi không cao, còn thấp hơn lão cả một giai vị. Hơn nữa lão còn có Hắc Yểm Chu, thế nào cũng có thể áp chế được ba tên tiểu gia hỏa này. Không nghĩ tới lại đá phải tấm thiết bản, không chiếm được chút tiện nghi nào thì thôi, mà còn mất cả chì lẫn chài. Tình huống của Hắc Yểm Chu cũng không biết thế nào, tuy rằng đã có hai hảo thủ tương trợ, nhưng tình hình trước mắt cũng không hề lạc quan. Trong ba người bọn họ, ai ngờ rằng cái tên tiểu tử trong vô cùng bình thường mới chân chính là kẻ khó đối phó nhất. Không chỉ ngăn cản được công kích của Hắc Yểm Chu, mà còn xuất thủ làm trọng thương nó. Thậm chí hắn còn có một con khôi lỗi lục giai đỉnh phong. Sớm biết như vậy, lão làm sao dám đánh chủ ý lên mấy người bọn họ, có bao xa tránh bao xa rồi. Lúc này cho dù muốn đi, chỉ sợ cũng không thể nào thong dong rời đi được.

Ánh mắt hai hắc bào tu sĩ cũng có chút âm trầm bất định. Hai người bọn họ cũng không nghĩ tới vừa gia nhập vào vòng chiến này, thì lại đột nhiên xuất hiện thêm một con khôi lỗi lục giai đỉnh phong, thật sự là hoàn toàn không ngờ tới. Sớm biết như vậy, hai người bọn họ sợ rằng cũng sẽ không dễ dàng gia nhập vào tràng chiến đấu này, chỉ là lúc này hối hận thì cũng không kịp nữa. Ba người, một con khôi lỗi đã phong tỏa chết lộ tuyến rời đi của mấy người họ rồi.

"Mấy vị đạo hữu thật là hảo thủ đoạn, tuổi còn trẻ mà đã có thực lực như vậy, ở trong Huyền Diệp thành cũng có thể xem là những nhân vật bài danh hàng đầu trong hàng ngũ tu sĩ Trúc Cơ kỳ, vì sao lại trông lạ mặt như vậy?" Hắc bào tu sĩ dẫn đầu nở nụ cười thân thiện trên mặt nói.

"Chúng ta là ai có quan hệ gì với các ngươi sao?" Mặt La Tiềm có vài phần sát khí nói.

"Tự nhiên là có chút liên quan, chỉ cần không phải là tu sĩ Dị vực, thì chính là đồng liêu của Vọng Nguyệt tu tiên giới chúng ta. Kỳ thật không giấu gì mấy vị, hiện tại đặt trước mặt mấy vị chính là tràng thiên đại cơ duyên, chính là không biết mấy vị có muốn nắm giữ hay không?" Hắc bào tu sĩ không hề để lời nói tức giận đầy sát khí của La Tiềm trong lòng, ngược lại vô cùng rộng lượng nói.

"Cái gì thiên đại cơ duyên, nói ra nghe xem, nếu như lời nói là thật, mọi người bắt tay giảng hòa cũng chưa hẳn không được." Ánh mắt Lục Tiểu Thiên sáng lên nói.

"Là lời đồn liên quan đến Ngưng Kim quả. Bởi vì thấy mấy vị lạ mặt, còn tưởng là tu sĩ Dị vực, hơn nữa lại còn gặp phải trong thời điểm nhạy cảm này, cho nên vừa rồi ta mới xuất thủ tấn công, còn hy vọng mấy vị đạo hữu thứ lỗi." Lão giả khăn đỏ liếc mắt về phía Hắc Yểm Chu trên mặt đất, lòng nóng như lửa đốt. Nhưng nhất thời cũng không hề có biện pháp, trong lòng đại hận đồng thời cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp dừng tay rồi nói. Ba tên gia hỏa trước mắt này không hề dễ đối phó, với thực lực của ba người bọn họ. Tuy rằng tu vi có cao hơn chút, nhưng đối phương lại có đan nguyên pháp khí, chiến lực siêu cao. Nếu thật sự đánh nhau bọn họ cũng không phải là đối thủ. Hơn nữa lão phải nghĩ biện pháp nhanh chóng giảng hòa để cứu lại tính mạng của Hắc Yểm Chu mới được. Nếu như Hắc Yểm Chu chết đi, tâm huyết năm sáu mươi năm của lão cũng đều uổng phí hết. Đợi qua khỏi cửa ải khó khăn trước mắt, sau khi hội hợp lại ới mấy vị sư huynh đệ, lại thu thập ba người bọn họ sau, nhất định sẽ lóc da lột xương bọn chúng.

"Các ngươi biết Ngưng Kim quả ở chỗ nào?" Tô Thanh thất kinh hỏi lại.

"Tự nhiên, chỉ cần mấy vị đạo hữu đi cùng với chúng ta, liền có thể tìm được Ngưng Kim quả. Tới lúc đó mỗi người tự thi triển thủ đoạn tranh giành là được, mấy vị cảm thấy thế nào?" Hắc bào tu sĩ nhìn thấy biểu tình của đối phương, trong lòng vui mừng, còn tưởng rằng bản thân đã đả động được đối phương. Chỉ cần mấy người này hiện tại có thể dừng tay, sau khi bọn họ hội hợp lại với càng nhiều người hơn, nhất định sẽ thu thập được mấy tên gia hỏa này.

"Cũng được, Ngưng Kim quả tự nhiên là muốn có rồi, nhưng còn phải trước tiên đưa các vị lên đường trước rồi tính." La Tiềm và Lục Tiểu Thiên sau khi trao đổi ánh mắt, liền lập tức lao tới trước. Lôi thương quét ngang, xuất thủ không hề lưu tình, Ngưng Kim quả tự nhiên là cần phải có. Nhưng bọn họ nhiều người như vậy, làm sao có thể chia đủ. Cho dù là tên ngốc đi nữa, cũng có thể nhìn ra kế hoãn binh của đối phương, biết rõ đối phương đang nghĩ chủ ý gì trong đầu. Bọn họ làm sao có thể mắc lừa được.

Cơ hồ khi La Tiềm xuất thủ, trường tiên của Lạc Thanh cũng vung lên, xuất kích về phía một hắc bào tu sĩ.

Lão giả khăn đỏ và hai tên hắc bào tu sĩ lập tức kinh hãi, không nghĩ tới mấy tên gia hỏa trước mắt này tuy rằng trẻ tuổi, nhưng tâm tính lại quyết đoán như vậy, nói đánh là đánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận