Độc Bộ Thành Tiên

Chương 1013: Trọng thưởng tất có dũng phu

Chỉ là Lục Tiểu Thiên còn chưa kịp khôi phục hoàn toàn, thì lại có hai con Ngưu Thủ Khô Lâu yêu giết tới. Một lớn một nhỏ, nhỏ chỉ có thực lực thất giai, huyền thiết trọng chùy trên tay cũng nhỏ hơn một chút. Nhưng khí tức của con còn lại thì lớn hơn và mạnh hơn con đầu tiên một chút.

Xem ra trong Chiến Tiên tháp này, áp lực cũng sẽ dần dần gia tăng. Một khi chiến thắng đối thủ trước, đối thủ tiếp theo xuất hiện sẽ mạnh hơn một chút. Cứ lặp lại như vậy, linh thạch tiêu hao mỗi ngày cho sự vận chuyển của Chiến Tiên tháp này quả thật là con số trên trời. Dựa vào ba vạn khối hạ phẩm linh thạch mà muốn ở mãi bên trong này hiển nhiên là không thực tế, Đan Vương thành nghiệp lớn thành lớn, trăm ngàn năm nay, nếu không thu phí, Đan Vương thành hoàn toàn không thể nào thừa nhận nỗi mức độ tiêu hao như thế này, huống chi còn không phải chỉ có mỗi một tòa Chiến Tiên tháp.

Chỉ có đuổi tu sĩ ra khỏi tháp, ép buộc họ mua một hồn bài mới tiến vào lần nữa, như vậy mới hình thành một vòng tuần hoàn bù đắp lại tiêu hao.

Lục Tiểu Thiên nghiến răng nghiến lợi, phục dụng một viên đan dược khôi phục thể lực, lập tức chiến đấu với hai con Ngưu Thủ Khô Lâu vừa mới xuất hiện.

"Tiểu tử đó rốt cuộc đã đi nơi nào?"

Khi Lục Tiểu Thiên đang đại chiến với Ngưu Thủ Khô Lâu yêu, thì lúc này Nhiến Biên Thành lại đang chờ đợi có chút mất kiên nhẫn, thậm chí y còn gia tăng phần thưởng lên tới ba mươi vạn khối hạ phẩm linh thạch, nhưng cũng không hề có ai cung cấp cho y tung tích của tên thanh niên mặt đen kia.

Địa phương mà tên gia hỏa đó tiến vào rất không tầm thường, hầu hết các tu sĩ tiến vào trong không bao lâu liền bị yêu thú bên trong tháp giết ra ngoài. Không ít người tiến vào tìm kiếm tung tích mà không có thu hoạch gì, ngược lại còn vô duyên vô cớ lãng phí một khối hồn bài. Thời gian càng dài, có được bài học của những người đi trước, tự nhiên những người sau này ham muốn phần thưởng kia cũng ngày càng càng ít.

"Có trọng thưởng tất có dũng phu, tên gia hỏa kia tiến vào Chiến Tiên tháp lâu như vậy mà vẫn chưa ra, chắc hẳn thực lực cũng không hề tầm thường. Ta sẽ tăng thêm ba mươi vạn khối hạ phẩm linh thạch!" Tông Việt cắn răng nói.

Nhưng thời gian dần trôi đi, vẫn không có ai có thể cung cấp tung tích của tên thanh niên mặt đen cho bọn họ, bên chỗ Nhiếp Biên Thành cơ hồ trở thành trò cười, là mục tiêu bị mọi người xì xào bàn tán.

Bất tri bất giác, mức thưởng đã tăng lên tới một trăm vạn hạ phẩm linh thạch.

Phần thưởng cao như vậy, đã khiến cho một lượng lớn tu sĩ Kim Đan kỳ khác chú ý tới. Một trăm vạn hạ phẩm linh thạch, đừng nói chỉ là tìm kiếm tung tích, mời một tu sĩ Kim Đan kỳ thực lực trác tuyệt xuất thủ thì vẫn còn dư. Chính như Tông Việt nói, có trọng thưởng tất có dũng phu.

Rất nhanh, người tiến vào trong tháp tìm kiếm tung tích Lục Tiểu Thiên cũng bắt đầu dần dần tăng lên.

"A, xem ra Chiến Tiên tháp hôm nay thật là náo nhiệt." Lúc này trên quảng trường phụ cận Chiến Tiên tháp lại xuất hiện một nhóm người.

"Tên tiểu tử Tông Việt kia cũng ở đây, còn đi cùng với Nhiếp Biên Thành, chắc hẳn là không có chuyện gì tốt đẹp. Lẽ nào lại giở thói cũ, chiêu trò như thế, thật sự là đáng xấu hổ." Một thanh niên cao gầy mặc đồ đen cười lạnh nói.

"Phần thưởng khá là cao, một trăm vạn hạ phẩm linh thạch, chỉ vì tìm một người. Ý, cái tên đó sao nghe quen vậy?" Cổ Đàn Kiếm với vẻ ngoài thô kệch nhưng phóng khoáng hào sảng nhìn thấy bên cạnh Nhiếp Biên Thành có một tấm lệnh bài nhỏ, bên trên có vài chữ ghi tên người y cần tìm. "Đông Phương Bạch, không phải là tên trung cấp Luyện Đan Sư kia sao? Cũng đã lâu rồi không gặp lại hắn."

"Đông Phương Bạch?" Trong mắt Nguyễn Bích Như, nữ tử với khuôn mặt thanh lệ thoát tục lóe qua một tia kinh ngạc, sau đó lại lắc lắc đầu nói. "Thực lực Tông Việt kém xe Đông Phương Bạch, không ngờ lại đi cùng với Nhiếp Biên Thành làm xằng làm bậy."

"Một trăm vạn hạ phẩm linh thạch, tìm một người trong Chiến Tiên tháp hẳn là không khó, chúng ta không ngại đi thử một lần." Tu sĩ cao gầy kia nói.

"Cũng được, chúng ta tạm thời đợi một lát xem thế nào. Đã gần một năm kể từ lần gặp mặt trước kia, với trình độ luyện đan của Đông Phương Bạch, không biết hắn ta đã đột phá lên cao cấp Luyện Đan Sư hay chưa." Nguyễn Bích Như vốn cũng muốn tiến vào Chiến Tiên tháp, nhưng nghĩ đến việc Nhiếp Biên Thành đang muốn làm tìm Lục Tiểu Thiên gây phiền phức, nếu như có thể nhân cơ hội này chiêu mộ Đông Phương Bạch kia cũng không tồi.

Tu sĩ cao gầy thật sự muốn tán bản thân một cái. Đúng là y rất chán ghét Tông Việt, nhưng cũng không hề có hảo cảm với cái tên gia hỏa tự xưng là Đông Phương Bạch kia. Đặc biệt là Nguyễn Bích Như còn muốn chiêu mộ hắn ta. Y là một trong những người đang theo đuổi Nguyễn Bích Như, nên vốn chỉ muốn thấy Đông Phương Bạch bị Nhiếp Biên Thành làm khó làm dễ bị sỉ nhục trước mặt người đẹp, nào ngờ đâu Nguyễn Bích Như lại muốn thừa dịp này chiêu mộ hắn. Nếu như Đông Phương Bạch bị thiệt thòi lớn trong tay Nhiếp Biên Thành, hắn nhận ra bản thân không thể chống lại được đối phương, muốn tìm một thế lực làm chỗ dựa. Nguyễn Bích Như khi ấy mở lời lần nữa, cơ hội thành công sẽ rất lớn. Nàng vốn đã vô cùng coi trọng Đông Phương Bạch, nếu mặc cho sự việc phát triển như thế, bên người khi không lại có thêm một kình địch sao.

"Rất tốt, không ngờ tên tiểu tử đó lại trốn ở địa phương khỉ ho cò gáy kia, hèn chi lại khó tìm như thế. Đáng ra mình phải sớm nghĩ đến, tên gia hỏa này là một Luyện Đan Sư, chiến lực sẽ không thể cao bao nhiêu. Tuy là Kim Đan hậu kỳ, nhưng đi tới địa phương tầng hai dành cho Kim Đan trung kỳ cũng là điều hết sức bình thường." Nhiếp Biên Thành nhận được tin tức, sau khi nhìn thấy đoạn hình ảnh ngắn ngủi được ghi lại bên trong Lưu Ảnh thạch, lập tức nhận ra đối phương, liền cười lớn nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận