Độc Bộ Thành Tiên

Chương 197: Thoát khốn

Lục Tiểu Thiên chú ý tới sau khi Hoàng Ly Cốc nói những lời này, những tu sĩ khác dường như vô tình hay cố ý mà từ từ vây lấy hắn vào giữa. Xem ra là sợ hắn sẽ tiết lộ tin tức ra ngoài, một khi hắn để lộ manh mối nào đó, sợ rằng sẽ lập tức dẫn đến họa sát thân.

Vốn còn muốn vụng trộm lén lút rời đi, không nghĩ tới Chu gia đối với tu sĩ khác cũng không phép tùy ý ra vào. Sợ rằng muốn rời khỏi đây không phải là chuyện dễ dàng, vì thế hắn liền nói: "Các ngươi không cần nhìn ta, ta sớm đã muốn rời đi rồi. Chỉ là đi tới đi lui trong Địa Diẽm Sơn này lại giống như là mê cung vậy, muốn tìm được lối ra cũng không phải là chuyện dễ gì. Càng huống chi ngay lối ra lớn còn có mấy tu sĩ trực hệ của Chu gia trấn thủ, nói không chừng còn có cao nhân Trúc Cơ kỳ, cho dù là len lút rời đi, chỉ sợ cũng không dễ dàng."

"Điều này tự nhiên không cần Lưu đạo hữu quan tâm rồi, ta tự có biện pháp rời đi. Chỉ cần Lưu đạo hữu đồng lòng với chúng ta là được." Hoàng Ly Cốc khẽ cười nói.

"Chỉ cần các ngươi tính thêm phần ta khi rời đi, ta tự nhiên sẽ không làm cản trở mọi người." Nhìn thấy Hoàng Ly Cốc không nguyện ý nói rõ, Lục Tiểu Thiên nhún nhún vai nói. Hắn cũng đã tìm được một đầu mối, nếu như đối phương cũng có biện pháp, tự nhiên là không gì tốt hơn.

"Lưu đạo hữu vừa mới gia nhập vào chúng ta không bao lâu. Phía trước nếu như gặp phải yêu thú nào đó, tự nhiên còn cần Lưu đạo hữu xuất lực." Mạc Hữu Thanh lại nói.

"Chỉ cần các ngươi có thể dẫn ta ra ngoài, linh vật trên đường ta cũng không cần chia phần. Về việc chiến đấu với yêu thú cũng là lẽ đương nhiên, nhưng nếu ta không thể nào đơn độc chiến thắng được, các ngươi cũng phải có người giúp ta mới được." Lục Tiểu Thiên gật đầu nói.

"Ha ha, được, có câu nói này của Lưu đạo hữu là đủ rồi." Hoàng Ly Cốc nghe vậy liền cười lớn, nửa ngày sau mới im lặng nói: "Địa Diễm Sơn này linh khí sung túc như thế, chỉ sợ sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện được mỏ quáng nào đó mà thôi. Tới lúc đó nếu như có môn phái khác chạy đến, tình huống đám người chúng ta chỉ sợ càng thêm xấu đi. Huống chi tiến vào Địa Diễm Sơn lâu như vậy, chúng ta cũng đã kiếm được không ít, đã đến lúc rời đi rồi."

Dưới sự chỉ dẫn của Hoàng Ly Cốc, đại đa số thời gian Lục Tiểu Thiên đều đi ở phía trước. Trong lộ trình này giết chết mấy con yêu thú, toàn bộ tài liệu đều phân cho đám người họ. Trong Địa Diễm Sơn này lại đi vòng hết mấy ngày, trong đó có mấy lần vô cùng mạo hiểm khi đi qua sào huyệt của Hỏa Biên Bức. Nghe được bên trong sào huyệt có vô số Hỏa Biên Bức đập cánh tung bay, ngay cả một tu sĩ Trúc Cơ kỳ như Lục Tiểu Thiên nghe được cũng cảm thấy sợ hãi. Hắn có lợi hại hơn nữa, cũng không thể đồng thời đối mặt với với hơn ngàn con từ nhất giai tới tam giai Hỏa Biên Bức. Cho dù là tu sĩ Kim Đan kỳ, đối diện với nhiều đê giai yêu thú như vậy chỉ sợ cũng là cục diện kiến cắn chết voi. Bất quá cũng may đám người Hoàng Ly Cốc kinh nghiệm phong phú, sau khi bôi lên người một chút chất thải của Hỏa Biên Bức, tuy rằng toàn thân đều có một mùi hôi cực kỳ khó chịu, nhưng cũng hữu kinh vô hiểm đi qua khỏi sào huyệt của nó.

Sau khi đi qua mấy sào huyệt của Hỏa Biên Bức, một đám người đi tới một tảng đá tương đối nhỏ, nơi đây đa phần đều là cát. Hoàng Ly Cốc khẽ vỗ vào túi linh thú, thả ra một con nhị giai, một con tam giai toàn thân màu vàng đất, giống như một con linh xà dài hơn một trượng do nham thạch tạo thành.

"Nham Xà!" Lục Tiểu Thiên vẻ mặt vui mừng, khó trách Hoàng Ly Cốc lại nắm chắt như vậy. Nham Xà sở dụng năng lực đào đất kinh người, năng lực nhận biết đối với thổ nhưỡng và núi đá cũng vượt xa tu sĩ bình thường.

"Không sai, chúng ta có thể thoát khỏi Địa Diễm Sơn hay không hoàn toàn là nhờ vào hai con Nham Xà này của lão phu." Hoàng Ly Cốc vẻ mặt đắc ý nói.

Hai con Nham Xà nhận được mệnh lệnh, khẽ kêu một tiếng rồi trực tiếp chui vào lòng đất, không ngừng có lượng lớn đất đá bị đào ra, ném ra đằng sau, mọi người phía sau lại di dời đống đất đá mới đào lên qua một góc.

Nửa tháng sau ở một mô đất phụ cận Địa Diễm Sơn đột nhiên sụp xuống một mảng nhỏ. Một cái đầu với mái tóc thưa thớt của lão giả thò ra, cảnh giác đánh giá tình hình bốn phía. Sau khi xác nhận tạm thời không có tu sĩ Chu gia nào khác ở phụ cận, một đoàn sáu người trên thân dính không ít đất cát lần lượt chui ra khỏi mô đất đó.

"Cuối cùng cũng đã ra rồi, ngày tháng sống chui nhủi như thế này thật sự đã quá đủ rồi." Mạc Hữu Thanh vừa đi ra, tham lam hít lấy vài hơi không khí trong lành cười lớn nói.

"Câm miệng, nhỏ tiếng chút, nếu mà kinh động tới tu sĩ của Chu gia, chúng ta có thêm mấy cái mạng cũng không đủ để người ta giết." Mấy người Hoàng Ly Cốc trừng mắt nhìn người này khẽ quát.

"Nơi này không nên ở lâu, đi nhanh thôi." Hoàng Ly Cốc nói một tiếng, lại phát hiện Lục Tiểu Thiên sớm đã như là điện xẹt, nhanh chóng bay đi xa.

"Tiểu tử này thật là cảnh giác, có cần cho người ngăn hắn lại không?" Sắc mặt Mạc Hữu Thanh hung ác nói.

"Bớt gây thêm rắc rối đi, dọc đường đi hắn cũng ra sức không ít. Lại nói việc này rất dễ kinh động tới tu sĩ Chu gia sẽ càng chúng ta khó thoát. Hơn nữa, với tốc độ của hắn, ngươi có thể đuổi theo được rồi hẵn nói." Hoàng Ly Cốc lắc đầu, sau đó mọi người chia ra đường ai nấy đi.

Đối thoại của mấy người họ đều bị Lục Tiểu Thiên nghe thấy, mấy người này còn chưa đáng để hắn phải quan tâm tới. Ngược lại có thể nhờ vào bọn họ để hắn rời khỏi nơi này thật sự có chút ngoài ý muốn, còn những lời nói vừa rồi cũng chỉ coi như chưa từng nghe thấy. Vì sợ pháp lực ba động quá mạnh sẽ kinh động tới Chu Thông, hắn lúc này chỉ thi triển ra tu vi Luyện Khí kỳ, thậm chí còn không hề ngự kiếm phi hành, cũng vì đảm bảo mọi thứ an toàn.

Sau khi một hơi chạy đi mấy trăm dặm, Lục Tiểu Thiên mới phát ra truyền âm phù thông tri cho Linh Tiêu Cung biết việc ở Địa Diễm Sơn có một mỏ quáng Hỏa linh thạch. Về phần Linh Tiêu Cung có thể đoạt được một phần lợi ích của mỏ quáng này hay không, thì hắn không hề quan tâm tới.

Sau mấy phen trắc trở, rốt cuộc cũng coi như đã rời khỏi vòng xoáy tranh đấu ở Địa Diễm Sơn. Mấy trăm dặm sau đó hắn một mực ngự kiếm phi hành bay hơn mấy ngàn dặm. Cho dù là thủ đoạn của tu sĩ Kim Đan kỳ, cũng tuyệt đối không thể tìm được hắn trong biển người mênh mông. Lục Tiểu Thiên lựa chọn dừng chân ở một khách điếm trong một trấn nhỏ, để kiểm kê lại chuyến đi Địa Diễm Sơn lần này. Tuy rằng nguy cơ không ngừng, nhưng thu hoạch cũng cực lớn. Một nhục thân hoàn chỉnh của một con thất giai Hỏa Giao tương đương một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, còn có một lớn một nhỏ hai cái nguyên thần tinh pách. Một thân lân phiến trên người Hỏa Giao mà ngay cả Liệt Địa Đao cũng khó có thể công phá trong thời gian ngắn. Huyết Giao, thịt Giao đủ để hắn tu luyện công pháp Hoành Luyện Kim Thân tới cảnh giới Kim Đan kỳ.

Bất quá khiến Lục Tiểu Thiên khó quên nhất chính là cảnh tượng hắn và Đông Phương Nghi giao hòa với nhau. Tu vi của hắn từ Trúc Cơ tầng hai tăng lên Trúc Cơ tầng ba. Tính toán thời gian, hắn rời khỏi Linh Tiêu Cung mới hơn một năm rưỡi thời gian, từ một tên tu sĩ vừa mới trúc cơ chớp mắt đã biến thành Trúc Cơ tầng ba, thật giống như là nằm mộng vậy. Trong lúc bất chợ, bóng dáng của Đông Phương Nghi lại xuất hiện trong đầu hắn, sau một lúc lâu. Lục Tiểu Thiên lại cười khổ lắc đầu. Thân phận của hai người chênh lệch quá mức xa vời, chí ít là trước mắt hắn không nhìn thấy một tia hy vọng nào.

Sau khi trải qua vô số lần sinh tử, Lục Tiểu Thiên cảm giác được tâm cảnh của bản thân lần nữa càng thêm thành thục. Ở nơi tiểu trấn nhân khẩu không nhiều này lưu lại mười ngày, thần kinh vẫn luôn căng thẳng mấy ngày qua của hắn cũng từ từ buông lỏng. Sau đó Lục Tiểu Thiên lại lần nữa lên đường.

"Cái gì? Ở Ngụy quốc lại xuất hiện một cái mỏ quáng Hỏa linh thạch!" Vệ Lập Thiên sau khi nhận được truyền âm phù mà Vu Thừa Tổ truyền lên, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Tính ra đã có mấy trăm năm không hề phát hiện qua mỏ quáng linh thạch trong quốc gia thế tục. Tòa Hỏa linh mỏ quáng này số lượng dự trữ ra sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận