Độc Bộ Thành Tiên

Chương 1247: Đột biến

Đổi lại là mấy tên tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ Nhân tộc khác, y cũng chưa hẳn sẽ để vào trong mắt.

Chỉ là linh hỏa trên người tên tiểu tử tóc bạc này khiến Minh Giản U thủy của y không thể nào tới gần người đối phương được. Có tiểu tử này ngăn chặn thủ đoạn của mình, để hai nữ tử kia ở hai bên cuồng công, bản thân không thể nào ứng phó xuể, lúc đó cho dù không chết, cũng sẽ không dễ chịu gì.

Lúc quỷ vật đầu người thân rắn đang suy nghĩ, thì một tiếng hét thảm vang lên. Y nghe tiếng nhìn qua, chỉ thấy một đạo kiếm quang đã xuyên thủ trán tên Quỷ vương cột đai đen kia.

Trong thân thể tên Quỷ vương kia bốc lên từng làn khói đen, rồi ngã gục xuống đất. Một Quỷ anh cao chừng một thước lao ra nhanh chóng bỏ chạy về hương Tây Bắc.

Hoa Doanh phu nhân đưa tay điểm lên hư không, một tấm lưới màu xanh lục lăng không bắn ra, vừa hay bao phủ Quỷ anh kia vào trong. Quỷ anh còn chưa kịp phản ứng, một đạo kiếm quang đã bay tới, cắt quỷ anh thành hai nửa.

Quỷ anh kêu lên đau đớn, nổ tung trên không trung, hình thần câu diệt.

Sau khi giết chết tên Quỷ vương này, Lạc Thanh tiếp tục vung tay chém xuống, mấy đạo kiếm quang chém về phía quỷ vật đầu người thân rắn. Hoa Doanh phu nhân và lục ban phi xà cũng từ một phương hướng khác bao vây công kích tới.

"Không nên tới quá gần, dòng nước đen đó cực kỳ khó đối đó, bên trong còn có giòi bọ." Lục Tiểu Thiên vội vàng truyền âm nhắc nhở hai người.

Quỷ vật đầu người thân rắn cười lạnh. Hắc phiên cuốn lên, Minh Giản U thủy âm u cuốn về phía Hoa Doanh phu nhân và lục ban phi xà.

Được Lục Tiểu Thiên nhắc nhở, Hoa Doanh phu nhân vội vàng lách người tránh đi. Ngay cả lục ban phi xà kia, trong mắt cũng tràn đầy thần sắc kiêng kỵ.

Quỷ vật đầu người thân rắn thừa cơ hội nhảy ra khỏi vòng vây. Phương hướng y bỏ chạy chính là khu vực linh khí phun trào đan xen với một ít Quỷ khí, Ma khí.

Y vừa mới chạy qua nơi này, đột nhiên bên trong truyền ra tiếng kêu kinh hô sợ hãi của một tu sĩ, cùng với tiếng rống của một con Bò.

Từ xa nhìn tới, một đoàn khói trắng mịt mờ phóng thẳng lên trời, bên trong có một thanh niên nam tử mặc áo bào trắng với vẻ mặt sợ hãi nhảy vọt ra.

"Bò. . . ò. . . " Tiếng Bò rống nặng nề rung chuyển giống như một cái trống lớn.

Ánh mắt Lục Tiểu Thiên tối sầm lại, nhưng nguyên thần của hắn cũng rất cường đại, chỉ trong nháy mắt liền lập tức tỉnh táo trở lại. Tuy nhiên thân thể Lạc Thanh và Hoa Doanh phu nhân lại run lên, cơ hồ không thể đứng vững trên không trung.

"Tỉnh lại mau!" Trong lúc Lạc Thanh và Hoa Doanh phu nhân đã mê man, bên tai đột nhiên vang lên âm thanh vô cùng rõ ràng, chính là Lục Tiểu Thiên vận dụng Phạm Âm Thanh Tâm chú hoán tỉnh hai người.

Lạc Thanh và Hoa Doanh phu nhân tỉnh lại, vẻ mặt vô cùng kinh hãi. Gương mặt Lục Tiểu Thiên cũng không khác gì hai người họ.

Hai người Lạc Thanh và Hoa Doanh phu nhân kinh ngạc khi âm thanh Bò rống cổ quái kia lại có thể trong nháy mắt khiến ý thức của họ rơi vào trong trạng thái mơ hồ.

Nếu không phải Lục Tiểu Thiên hoán tỉnh hai người, lỡ như vừa rồi có người tập kích, sợ rằng bọn họ không thể nào tránh khỏi. Ngoài ra hai người cũng rất ngạc nhiên trước phản ứng của Lục Tiểu Thiên. Hai nàng đều cho rằng, hắn hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào.

Thân hình quỷ vật đầu người thân rắn đang bỏ chạy kia cũng chỉ hơi trì trệ, rất nhanh phục hồi lại tinh thần, rồi tiếp tục bỏ chạy.

Lục Tiểu Thiên kinh ngạc khi nhìn thấy bạch bào thanh niên lại lao ra từ địa phương khuếch tán linh khí kia. Xem bộ dạng bên trong hẳn là còn có tồn tại chưa biết nào đó. Lẽ nào trong đó thật sự có điều cổ quái?

Tên quỷ vật đầu người thân rắn kia đã bỏ chạy mất dạng, không thể đuổi kịp nữa. Lực chú ý của Lục Tiểu Thiên liền chuyển dời lên trên thân tên bạch bào thanh niên xuất hiện đột ngột này.

"Vị đạo hữu này là nhân sĩ của môn phái nào, vì sao lại lạ mặt như thế, còn có tiếng Bò rống vừa rồi, cũng vô cùng kỳ quặc, không biết nó là vật gì?"

"Đó là một loại yêu vật cực kỳ hiếm thấy, tại hạ cũng lần đầu tiên gặp phải, khá là lợi hại, bị tên yêu vật đó đuổi theo chạy loạn một hồi, cũng không biết đã chạy tới nơi nào nữa. Đạo hữu chưa gặp qua ta, cũng là điều bình thường." Bạch bào thanh niên vẫn còn có chút sợ hãi quay lại nhìn mọi người, sau đó chắp tay nói với mấy người Lục Tiểu Thiên: "Xin hỏi tục danh của đạo hữu và hai vị tiên tử, nơi này lại là nơi nào?"

"Đạo hữu ngay cả vấn đề của ta còn chưa trả lời, mà đi hỏi ngược lại ta rồi, không cảm thấy không thích hợp sao?" Khóe miệng Lục Tiểu Thiên khẽ cong lên, tự nhiên không hề có chuyện dễ dàng như vậy.

"Tại hạ Chiêm Vân Lượng chỉ là một tên tán tu, không môn không phái, đi nhầm vào hiểm địa, nhưng là tiến vào từ lối khác, bị yêu vật đó đuổi giết, một đường chạy tới đây, xin chào chư vị đạo hữu."

"Nơi này là Thu Thủy trấn, đạo hữu trước đây thuộc về tu tiên giới nào? Có phải thuộc về Vọng Nguyệt tu tiên giới ta?" Lục Tiểu Thiên liếc nhìn bạch bào thanh niên này, phát hiện một tiêu chí nhỏ trên cổ áo y, trong lòng có chút sáng tỏ, đồng thời cũng có chút kinh ngạc.

"Ừm, ta chính là tán tu của Vọng Nguyệt tu tiên giới, bị lạc vào trong hiểm địa vừa rồi. Tuy rằng có chút nguy hiểm, nhưng bên trong cũng có không ít bảo vật. Sức một mình ta có hạn, không thể nào lấy hết được. Nếu như có mấy vị đạo hữu tương trợ, hẳn là đủ ứng phó với đầu Bát Túc Ma Ngưu thú đó." Chiêm Vân Lượng gật đầu nói.

"Bát Túc Ma Ngưu thú!" Lục Tiểu Thiên và Lạc Thanh, Hoa Doanh phu nhân đồng thời liếc nhìn nhau một cái, đều chưa hề nghe nói qua loài yêu vật này.

"Tiếng rống vừa rồi hẳn là do đầu Ma Ngưu thú đó phát ra. Thực lực yêu vật này lợi hại như vậy. Nếu như thật sự dễ dàng đối phó, e rằng đạo hữu cũng sẽ không phải chật vật như vừa rồi." Lục Tiểu Thiên cười như không cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận