Độc Bộ Thành Tiên

Chương 727: Tiến vào Hầu phủ

"Nói nhiều cũng vô ích, sau khi ta vào được Hầu phủ, ngươi tự mình quan sát là được. Nhưng sau khi uống rượu của ta, ngươi thật sự không thể an bài cho ta mấy chuyện vặt vãnh này thì cùng lắm là đường ai nấy đi, ta không vào Trấn Uy Hầu Phủ nữa." Lục Tiểu Thiên không quan tâm lắm đến lời uy hiếp của Tào Côn.

"Tốt, vậy liền một lời đã định." Nếu như đã quyết định rồi, Tào Côn cũng không tiếp tục nghĩ nhiều nữa, đối với rượu trong tay Lục Tiểu Thiên càng ngày càng cảm thấy thèm nhỏ dãi.

Lục Tiểu Thiên cũng không có nhiều lời, trực tiếp đưa cả một bầu rượu cho Tào Côn. Đối với mỹ tửu hắn ngẫu nhiên cũng không ngại nếm thử một chút, bất quá bảo hắn tốn hao quá nhiều thời gian cho việc này, Lục Tiểu Thiên tự nhận cũng làm không được. Đối với Lục Tiểu Thiên lúc này mà nói, cái gì cũng không trọng yếu bằng việc đề thăng tu vi.

Ở trong tửu quán trò chuyện, Tào Côn cũng cố gắng thăm dò lai lịch của Lục Tiểu Thiên, nhưng qua nhiều lần thăm hỏi, cũng biết được Lục Tiểu Thiên chỉ là một tên tán tu lang thang, sinh sống qua ở vùng biên giới giao với Hắc Thiên Sơn Mạch một đoạn thời gian, không có chỗ ở cố định, thấy bản thân có hỏi thêm cũng không được gì, Tào Côn cũng không còn muốn phí thêm miệng lưỡi nữa.

Sau khi rượu hết tiệc tàn, Tàn Côn liền dẫn Lục Tiểu Thiên tới Trấn Uy Hầu Phủ như đã hẹn. Khi từ cửa chính bước vào, mới có thể cảm nhận được hết sự hoành tráng của Trấn Uy Hầu Phủ, so với những tông môn quy mô nhỏ một chút cũng chỉ có hơn chứ không kém. Những cây cột sơn son thiếp vàng trang trí hoa lệ ở cửa chính, có mấy cái chữ lớn được viết bằng vàng ròng, giống như Long Xà đang uốn lượn. Chỉ cần nhìn qua thôi liền cảm thấy có một loại sức mạnh ập thẳng vào mặt. Dường như người viết ra mấy chữ này tu vi cũng không thấp, không ngờ lại có thể đưa ý cảnh nhập vào trong chữ, thật là một nhân vật không tầm thường chút nào.

Thị vệ ở cổng từ xa xa hành lễ với Tào Côn. Tào Côn chỉ hơi khẽ gật đầu, cũng không hề nói gì, liền trực tiếp dẫn Lục Tiểu Thiên tiến vào. Trong lòng Lục Tiểu Thiên hơi có chút kinh ngạc, xem ra địa vị của Tào Côn ở Trấn Uy Hầu Phủ còn cao hơn một chút so với trong tưởng tượng của hắn.

Nhất nhập Hầu môn thâm tựa hải, đi xuyên qua khu vực xa hoa nhất của Trấn Uy Hầu Phủ, Lục Tiểu Thiên càng có thêm nhận biết sâu sắc về câu nói này, đổi lại là một người bình thường khác đến đây, sợ rằng ngay cả phương hướng cũng không thể làm rõ được.

Đi theo Tào Côn tới hậu viện Hầu phủ, khoảng cách tới khu phong ốc san sát của Hầu phủ cũng đã hơn trăm dặm, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy hộ vệ đi tuần tra, còn có cả mảng dược diền gieo trồng các loại linh dược bên trong Hầu phủ. Trước mặt Lục Tiểu Thiên là một dòng suối nhỏ, một dãy núi nhỏ liên miên, so với nơi ở trước đó ở Nguyệt Ẩn Sơn Trang phải lớn hơn gấp bội, cho dù dùng hai chữ lãnh địa để xưng hô Trấn Uy Hầu Phủ này vẫn còn thích hợp.

"Hây, nơi này chính là chỗ ở của ngươi, một gian đơn độc, dựa theo yêu cầu của ngươi, phụ trách quản lý cái hồ sen đang trồng lục giai Xích Diệp Liên này, bình thường cũng không có gì việc làm, chỉ cần không để cho một số linh thú trong viện lén chạy tới đây ăn lá sen là được, phần công việc này cũng coi như đủ thanh tịnh." Tào Côn ngập ngừng nói.

"Cũng không tệ lắm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra ta cũng sẽ không tùy tiện rời khỏi phiến khu vực này. Ngươi cũng đừng tùy tiện cho người tới quấy rầy ta. Ta nhất định sẽ ở trong gian phòng này tu luyện, cũng có thể ở một địa phương khác nơi hậu sơn. Tóm lại, không bước vào địa phương trọng yếu của Hầu phủ một bước là được." Lục Tiểu Thiên cũng khá hài lòng với sự an bài như vậy, vì thế liền đưa thêm cho Tào Côn một bình Thanh Trúc Nhưỡng. "Uống từ từ thôi, uống nhanh quá, sợ rằng không bao lâu thì sẽ không còn nữa."

"Được, nếu như ngươi thật sự chỉ muốn ở đây tu luyện, ngoại trừ lúc ta tới đây lấy rượu, sẽ không có người nào khác tới quấy rầy ngươi." Tào Côn gật đầu quay người rời đi. Sau khi rời đi khoảng chừng mười dặm, khóe miệng cong lên, huýt một tiếng sáo thật khẽ.

Hô một cái, một bóng dáng lóe qua, khi nó dừng lại, chỉ thấy một con Địch U Khuyển, thân hình như ngựa, năm ngón sắc bén, đầu chó đi tới bên cạnh, dùng đầu cọ sát thân mật với Tào Côn.

Tào Côn mỉm cười, trong phủ rất ít người biết rằng đầu bát giai Địch U Khuyển này là linh thú của y. Sau khi y từ Kim Đan trung kỳ bị rớt xuống cảnh giới hiện tại, liền một mực để Địch U Khuyển ở trong phủ. Tào Côn đưa bình Thanh Trúc Nhưỡng mới lấy từ chỗ Lục Tiểu Thiên cho con Địch U Khuyển ngửi ngửi. "Nhớ kỹ mùi hương của người này, một khi hắn bước vào trong phạm vi ba mươi dặm xung quanh phủ Hầu gia, lập tức cảnh báo với ta, hiểu chứ?"

Địch U Khuyển gầm nhẹ một tiếng, vô cùng nhân tính hóa gật đầu, biểu thị đã biết.

Tào Côn hài lòng vỗ vỗ đầu của Địch U Khuyển, tứ chi Địch U Khuyển khẽ động, thân hình nhanh chóng biến mất. Nhìn theo bóng dáng của Địch U Khuyển ngày càng mơ hồ, Tào Côn tự mình lẩm bẩm. "Hy vọng ngươi không có ý đồ gì xấu, nếu không chỉ là tự tìm đường chết."

Lục Tiểu Thiên được như ý nguyện tiến vào Trấn Uy Hầu Phủ. Dưới tình huống Tào Côn rõ ràng đã có đề phòng, hắn tự nhiên sẽ không tự chuốc lấy phiền phức.

Thời gian đầu mới tiến vào Hầu phủ, Lục Tiểu Thiên cũng không hề có bất kỳ hành động nào. Chỉ là mỗi ngày tự mình tu luyện, đồng thời tiến thêm một bước luyện chế Khôi Lỗi Oa Oa trong cơ thể. Mấy tháng nay, Lục Tiểu Thiên ngoại trừ dự tính làm sao để tiến vào Trấn Uy Hầu Phủ ra, thì việc tu luyện của bản thân cũng chưa hề chậm lại một giây nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận