Độc Bộ Thành Tiên

Chương 1611: Hồi kết

Lời còn chưa dứt, Mạnh Như Quân lại kêu thảm một tiếng. Móng vuốt ưng trên vai ả siết chặt, trực tiếp xé toạc một cánh tay của ả. Một luồng khí tức sắc bén và bá đạo len lỏi dọc qua vết thương, trực tiếp xâm nhập vào đan điền của Mạnh Như Quân, nhắm thẳng vào nguyên anh của ả.

Mạnh Như Quân nhất thời không thể tự kiềm chế cơ thể, rơi vào trong biển lửa lăn lộn không ngừng, tiếng kêu thảm thiết vang vọng.

"Ta đáp ứng, ta đáp ứng!" Nhìn thấy Mạnh Như Quân thảm hại như vậy, sắc mặt tái nhợt, rõ ràng là nguyên anh đã bị tổn thương nặng nề.

Nguyên anh là căn bản của tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Nguyên Anh bị thương là một điều tối kỵ. Đồng thời cánh tay đã bị chặt đứt kia, đan dược thông thường không cách nào khiến nó mọc trở lại được. Chỉ có Sinh Cơ Tục Cốt đan, may ra còn có thể, mặc dù tốn kém không ít.

Lại thêm vào vết thương ở nguyên anh, việc tìm kiếm đan dược chữa trị càng khó khăn hơn. Tên tu sĩ tóc bạc này không ngờ lại hạ thủ tàn nhẫn đến vậy, không nói hai lời, trái lời tất tru.

Tuy nhiên, chỉ là làm việc cho hắn vài năm mà thôi, bị một người có thủ đoạn phi thường kiêm Luyện Đan tông sư khuất phục như vậy, dù có truyền ra ngoài cũng chẳng phải là chuyện gì quá mất mặt.

Không biết Đông Phương tiên sinh muốn sai sử tại hạ như thế nào.” Triệu Đức Tường vẻ mặt sợ hãi nói.

"Cũng không có gì to tát cả. Ta có một trang viên ở Hạng Đô, với một đôi phu phụ, chuyên môn giúp ta nhưỡng tạo linh tửu. Tuy nhiên, tu vi hai vị linh tửu nhưỡng tạo sư này còn thấp, không thể làm được một số việc nhất định. Sau khi ngươi đến Hạng Đô, nếu bọn họ cần giúp đỡ, ngươi hãy xuất thủ hỗ trợ một chút là được. Ngoài ra, hai người này sắp phải trải qua Kim Đan lôi kiếp, nếu như ta không có mặt, hãy thay ta hộ pháp cho họ. Còn lại những lúc bình thường, ngươi cứ tự mình tu luyện. Ba năm sau, ngươi sẽ được tự do." Lục Tiểu Thiên nói qua loa về mọi chuyện, thầm nghĩ Ngư Tiểu Kiều, Hạng Hoa có mối quan hệ đặc biệt với hắn, còn Triệu Đức Tường là do hắn ép buộc, tạm thời không nên giao phó họ cho người này.

"Thì ra là thế. Tốt, chuyện nơi đây đã xong, tại hạ ngày hôm nay sẽ lên đường đến Hạng Đô." Trong lòng Triệu Đức Tường bỗng chốc thở phào nhẹ nhõm. Còn tưởng rằng sẽ bị đối phương bắt làm nô lệ phải làm những việc vất vả, việc nhưỡng tạo linh tửu thông thường không có gì to tát, chỉ là phụ giúp hai linh tửu nhưỡng tạo sư này, tương đương như đi Hạng Đô tu luyện ba năm mà thôi.

"Lập lời thề đi." Lục Tiểu Thiên vung tay, một lá Huyết Thệ Phù nhẹ nhàng bay về phía đối phương.

Khổng hổ là Luyện Đan tông sư, xuất thủ thật là bất phàm! Bằng vào thủ đoạn của hắn, bản thân cũng không dám có bất kì suy nghĩ không tốt nào khác. Đối phương vẫn lấy ra một tấm Huyết Thệ Phù. Loại Huyết Thệ Phù này không phải là thứ đồ chơi tầm thường gì. Lúc này Triệu Đức Tường cũng chỉ có thể cam chịu. Có tấm gương Mạnh Như Quân trước mặt, lão sao còn dám có nửa phần do dự. Tên tu sĩ tóc bạc trước mặt này là kẻ hung ác, khiến cho Triệu Đức Tường lập tức lập ra huyết thệ.

Ngay khi huyết thệ vừa lập xong, trói buộc trên thông linh pháp khí của bản thân trở nên nhẹ đi, khiến sắc mặt Triệu Đức Tường vui mừng, vội vàng thu hồi lại kiện thông linh pháp khí này.

"Mục Dã công tử, hẹn gặp lại sau." Lục Tiểu Thiên nhàn nhạt nói một câu. Bỗng nhiên ánh mắt hắn lướt qua Mục Dã Trường Đình và những người khác, nhìn về đám đông phía sau, lại có người đến. Nơi này không nên ở lâu, lôi kéo thêm nhiều người nữa, e rằng sẽ khó thu dọn tàn cuộc. Bản thân là một Luyện Đan tông sư, đối với những tu sĩ Nguyên Anh kỳ bình thường mà nói, tự nhiên là có thể trấn áp được. Nhưng khi chân chính đối mặt với những người có thân phận phi thường, cũng không giúp ích được gì nhiều. Vào thời điểm mấu chốt, vẫn phải xem xét chiến lực của bản thân, đặc biệt là sau khi vừa gây ra một tràng đại họa ở Tiêu gia, Lục Tiểu Thiên không muốn tạo thêm sóng gió, trước tiên hãy đi đến cổ mộ rồi nói.

"Hẹn gặp lại sau, Đông Phương tiên sinh." Mục Dã Trường Đình chắp tay chào.

"Hãy đưa Mạnh phu nhân về cùng đi, dù gì cũng coi như là quen biết. Mạnh phu nhân, bình thường phu nhân đâu phải người lỗ mãng như vậy, sao hôm nay rõ ràng biết đối phương là Luyện Đan tông sư mà vẫn đi chọc giận đối phương?" Mục Dã Trường Đình liếc nhìn Mạnh Như Quân đang chật vật tự cứu bản thân trong biển lửa. Y phục tả tơi rách nát. Y cũng không tiện tiến lên, bèn nói với Phương Linh bên cạnh một câu, rồi lại hướng về phía Mạnh Như Quân đang được Phương Linh đỡ ra khỏi biển lửa mà nói.

"Không phải Mạnh phu nhân hành động thiếu suy nghĩ, mà chính là thực lực của vị Đông Phương tiên sinh này quá mức bí ẩn. Vài chục năm, chỉ mới hơn một giáp, mà đối phương từ một kẻ tu vi Kim Đan nho nhỏ, lại trưởng thành đến mức độ này, thiên phú quả là phi thường. Khi nào Hạng quốc lại xuất hiện một nhân tài quái dị như vậy chứ?" Mạnh Như Quân còn chưa mở miệng, Triệu Đức Tường liền bùi ngùi thở dài nói.

"Cái gì, hơn một giáp, chưa đến trăm năm, chuyện này, chuyện này làm sao có thể!" Mục Dã Tràng Đình và những người khác đều đồng thời sững sờ, trên mặt hiện rõ vẻ kinh hãi tột độ. Ngay cả vị nữ tử áo choàng trắng từ xa chạy đến cũng không khỏi dừng bước.

"Nếu như không phải tận mắt chứng kiến, lão phu cũng không thể tin được. Nếu không, ngươi nghĩ lão phu và Mạnh phu nhân sao lại liều lĩnh giao chiến với một tu sĩ Nguyên Anh kỳ lại còn là Luyện Đan tông sư?" - Triệu Đức Tường lắc đầu nói.

"Không ngờ, tên tiểu tử này kết thành Nguyên Anh mới mấy chục năm mà đã đạt đến trình độ kinh người như vậy. Trận chiến này lão phu và Mạnh phu nhân thua cũng không oan."
Bạn cần đăng nhập để bình luận