Độc Bộ Thành Tiên

Chương 1502: Tàng Kiếm Hạp

Hứa Tịnh tuy thân ở ngoài vòng công kích, nhưng khi nhìn thấy luồng bạch quang này, chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt. Nàng hiểu rõ sự lợi hại của chiêu thức này, tự biết rằng bản thân dưới chiêu thức như vậy, cũng không thể nào nhìn thấy được gì, chỉ có thể dựa vào thân thức ngăn cản một thời gian ngắn. Nếu như thời gian kéo dài, thần thức suy yếu, ắt sẽ lộ ra sơ hở.

Việc chỉ dùng thần thức để miễn cưỡng phân biệt những đòn công kích dồn dập của Hạng Khuynh Thành, lại làm được tới mức độ kín kẽ không chút sơ hở như vậy, ngay cả là đại tu sĩ sợ rằng cũng khó lòng chống đỡ được. Trừ khi đối phương đã đạt tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh trong việc khống chế kiếm trận.

"Kiếm trận của người này quả thật lợi hại, nhưng đáng tiếc. . ." Sắc mặt Hạng Khuynh Thành trở nên rét lạnh, ngọc thủ khẽ vung lên, một cái hộp dài đen tuyền bay lên không trung và phóng lớn. Sau khi nó được phóng lớn, bên trên xuất hiện một biểu tượng hình thanh kiếm.

"Cái này, đây là Tàng Kiếm Hạp!" Khi Hứa Tịnh nhìn thấy cái hộp dài đen tuyền trước mắt, sắc mặt đột nhiên thay đổi, đồng thời khóe miệng khẽ nhếch lên.

"Như vậy xem ra, kiếm trận của người này chắc chắn sẽ bị phá, không ngờ rằng thất muội lại có được vật này. Vật này là bảo vật bất truyền trong hoàng tộc, xem ra việc thất muội tấn giai đại tu sĩ đã là điều hiển nhiên, nếu không hoàng tộc tuyệt đối sẽ không ban thưởng vật này cho thất muội."

Trên miệng tuy nói vậy, nhưng trên mặt đã tràn đầy thần sắc ngưỡng mộ. Ánh mắt nhìn về phía Lục Tiểu Thiên không khỏi có thêm vài phần thương hại.

Không dễ dàng gì mới xuất hiện một nam tử có thể sánh ngang với vị thất muội này. Kiếm trận của hắn cũng vô cùng lợi hại hiếm thấy, cũng không biết Vu Nhã kia làm sao quen biết được một tu sĩ lợi hại như vậy. Chỉ là người này là một tên Kiếm tu cũng thôi đi, gặp phải Hạng Khuynh Thành cũng không thể nói là xui xẻo. Nhưng đụng phải Hạng Khuynh Thành đang nắm giữa Tàng Kiếp Hạp, thì chỉ có thể dùng hai chữ xui xẻo tột cùng để hình dung.

"Tàng Kiếm Hạp, thu!"

Cùng với tiếng quát khẽ của Hạng Khuynh Thành. Cái hộp dài đen tuyền tự bật nắp ra, bay lên cao một thước. Một luồng quang trụ đen như mực từ bên trong tỏa ra, giữa luồng bạch quang chói mắt, trông yên tĩnh dị thường. Luồng quang trụ đen như mực quét qua kiếm trận của Lục Tiểu Thiên.

Lục Tiểu Thiên còn chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy kiếm trận đã bị phá. Một trong những thanh Phiêu Miểu phi kiếm không ngờ lại mất đi liên hệ với bản thân, không thể nào triệu hồi về được. Đợi khi hắn kịp phản ứng lại, thanh phi kiếm đó đã bị hút vào trong cái hộp dài màu đen kia.

Phiêu Miểu kiếm trận, tám thanh phi kiếm tương bổ tương thành. Một thanh bị thu đi, thế cân bằng bị phá vỡ, kiếm trận cũng lập tức tan tành.

"Đây là thông linh pháp khí gì thế? Không ngờ lại có thể thu lấy phi kiếm của ta?" Sắc mặt Lục Tiểu Thiên tràn đầy vẻ kinh ngạc nói.

Sự kinh ngạc này không hề tầm thường. Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống phi kiếm bị thu lấy.

Lúc trước sinh tử đại chiến với tam thủ xà yêu Bích Quỳnh, hay trong hai năm giao chiến với Hạng Cuồng trong hắc ngục này hàng trăm lần, hắn cũng chưa từng gặp phải thủ đoạn quỷ dị như thế.

"Không ngờ ngươi vẫn còn tâm trí quan tâm đến chuyện này, không còn kiếm trận, ta xem ngươi còn có bản lĩnh gì." Hạng Khuynh Thành hừ lạnh nói, vung tay thu hồi Tàng Kiếm Hạp.

Tàng Kiếm Hạp thu lấy một thanh phi kiếm của Lục Tiểu Thiên, lập tức biến trở nên nặng trĩu. Hạng Khuynh Thành khá là hài lòng với công dụng của Tàng Kiếm Hạp này, lúc này nàng nhìn chằm chằm Lục Tiểu Thiên nói một cách lạnh lùng.

"Tiếp theo ta muốn xem xem ngươi ứng phó như thế nào."

"Trả phi kiếm lại cho ta, việc này coi như thôi." Đối với lãnh ý của đối phương, Lục Tiểu Thiên cũng không hề để trong lòng, giọng nói cũng dần trở nên lạnh đi.

"Khanh khách, con người của ngươi thật là kỳ lạ, kiếm trận cũng đã bị phá, không ngờ vẫn còn cứng miệng như thế. Lẽ nào ngươi còn chưa rõ tình cảnh của bản thân?" Hứa Tịnh phảng phất như nghe được một câu nói buồn cười nhất trên đời. Ánh mắt nhìn về phía Lục Tiểu Thiên không khỏi có mấy phần cổ quái. Lại nhìn thấy nộ khí trong mắt Hạng Khuynh Thành, đối phương cho dù không chết cũng bị lọt mất lớp da, còn muốn đòi lại phi kiếm, thật là ngươi si nói mộng.

"Nói lời nhãm nhí." Hạng Khuynh Thành khẽ giơ ngón tay lên, kiếm trạc cuồn cuộn chuyển động, vô số luồng kiếm khí sắc bén chen chúc lao tới.

Trong mắt Lục Tiểu Thiên hiện lên vài phần lãnh ý, từng luồng thanh sắc linh hỏa lăng không xuất hiện, mở ra một hỏa hải xung quanh hắn. Từng luồng kiếm khí dày đặc kia lao vào trong phạm vi của Phạm La linh hỏa, bị đốt cho vang lên tiếng xì xèo, dấy lên sóng lửa thao thiên, nhưng nhất thời cũng không thể nào tiến lên phía trước được.

Lục Tiểu Thiên vươn tay liên tiếp vỗ vào hư không, cương khí chấn động hư không, đánh tan những luồng kiếm khí trước mặt.

Tia lửa lóe lên, cả người Lục Tiểu Thiên đã biến mất trong hỏa hải do Phạm La linh hỏa hóa thành. Thừa dịp những luồng kiếm khí dày đặc vừa mới bị đánh tan, Lục Tiểu Thiên thi triển Tử Tiêu Hỏa Độn thuật bay ra khỏi hỏa hải.

Mấy tia lửa lóe lên, Hạng Khuynh Thành lần nữa điều động kiếm khí trong kiếm trạc ngăn cản. Kiếm khí liên miên bất tuyệt bị cương khí trong không trung ngăn cản. Tuy rằng cường kình của đối phương chưa đạt tới mức độ có thể chống đỡ cân bằng với kiếm ý của nàng, nhưng chỉ cần chúng trì hoãn kiếm ý một chút, cũng đủ để đối phương mở ra một con đường lao đi.

"Đạp Đấu Bố Cương, Pháp Thể song tu!" Hai mắt Hạng Khuynh Thành híp lại. Một nhân vật như vậy ở Hạng Đô, trước đây lại không hề có một chút tin tức gì. Vừa rồi giao đấu với đối phương, hắn vẫn còn ẩn tầng thực lực. Nếu như không có Tàng Kiếm Hạp, phá vỡ kiếm trận của đối phương, chỉ sợ nàng thật sự không thể làm gì được hắn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận