Độc Bộ Thành Tiên

Chương 112: Cạm bẫy Minh Nga*

*Minh Nga: tên một loài bướm.

Sưu, một thanh niên khôi ngô lách mình vượt qua, hoảng hốt nhìn Lục Tiểu Thiên một cái rồi tiếp tục bỏ chạy về phía trước.

Nhìn thấy tình hình như vậy, chỉ sợ sau lưng còn có người đuổi theo. Mấy trăm tiểu đội tu sĩ của các môn phái tiến vào Huyết Sắc Cấm Địa, không ít cuộc chém giết giữa hai bên khiến cho một số tiểu đội tử thương thảm trọng. Ngẫu nhiên cũng có một số kẻ vận khí tốt có thể chạy thoát. Còn có một số tiểu đội bị bầy yêu thú đánh cho tan tát. Bởi vậy lúc này không cấm địa không khó để nhìn thấy một nhóm hai ba người, hoặc là giống như hắn cô độc một mình.

Quả nhiên, không lâu sau liền truyền đến tiếng bước chân của mấy tên tu sĩ, Lục Tiểu Thiên nhíu mày cũng quay người rời đi, phòng tránh rơi vào sự vây công của tiểu đội khác.

"Không nghĩ tới nơi này còn có một đầu dê béo, Mạc sư đệ, ngươi mang theo mấy người, ngăn chặn người kia lại. Ta đuổi theo tên đệ tử Thái Thanh Môn lúc nãy." Đệ tử đầu lĩnh của Hư Thiên là một thanh niên với khuôn mặt góc cạnh lạnh giọng ra lệnh, lập tức có bốn người chia ra đuổi theo Lục Tiểu Thiên.

"Chia người ra đuổi theo, những đệ tử Hư Thiên Môn này lá gan thật là đủ lớn, cũng không sợ tao ngộ tiểu đội tu sĩ của môn phái khác sao." Lục Tiểu Thiên mắng một tiếng, thi triển Ngự Phong Thuật nhanh chân bỏ chạy.

Bốn người sau lưng đuổi theo không bỏ, bất quá đuổi một hồi liền phát hiện đồng dạng là thi triển Ngự Phong Thuật, nhưng tốc độ của Lục Tiểu Thiên luôn luôn nhanh hơn bọn họ một quảng. Đuổi một lúc lâu, khoảng cách của song phương càng kéo càng lớn. Đang bọn họ muốn chuẩn bị từ bỏ, bỗng nhiên đối diện xuất hiện một đồng môn Hư Thiên Môn, dẫn đầu đám người truy đuổi này là một thiếu niên nhìn qua có chút thành thục liền quát to: "Sư đệ Hư Thiên Môn, ngăn người này lại."

Phía trước ngoài mấy chục trượng, có tên thanh niên tuấn tú y phục trên người có gắn theo một cái ngân sắc huy chương rất cổ quái chính là phục sức của đệ tử Hư Thiên Môn, hẳn là đệ tử đang chạy loạn của một tiểu đội Hư Thiên Môn khác. Thật sự là xui xẻo, dưới tình huống đang chạy trốn, vậy mà còn có thể đụng phải tu sĩ cùng một môn phái chặn đường. Tâm tình Lục Tiểu Thiên vô cùng khó chịu, tăng tốc bỏ chạy.

Thanh niên tuấn tú cũng lang thang ở trong cấm địa được mấy ngày rồi ăn bữa hôm lo bữa mai, hiện tại gặp được đồng môn, lập tức sắc mặt đại hỉ, nhấc lên cây thanh sắc Ngư Lân Thương đánh thẳng về phía Lục Tiểu Thiên.

Lục Tiểu Thiên sắc mặt hơi trầm xuống, vung tay ném ra mấy hạt giống Thiết Kinh Thứ, vài gốc Thiết Kinh Thứ Đằng màu xanh đen biến lớn vung vẩy tứ tung. Hắn mới chỉ đổi được hai hạt giống Thiết Kinh Thứ Đằng từ tay Lô Vân, trước đó khi dẫn theo tiểu đội, còn chưa từng sử dụng qua, dù sao hắn cũng chỉ mới cùng Lô Vân trao đổi mà thôi.

Hạt giống Thiết Kinh Thứ vô cùng hiếm thấy, nhất định phải ở nơi Kim linh khí sung túc,mới có thể thu thập được trên thân Thiết Kinh Thứ trưởng thành, nhưng Thiết Kinh Thứ Đằng bản thân lại là một đầu tam giai yêu vật, thực lực không kém. Hạt giống hai mươi năm mới kết một lần. Lô Vân cũng là vận khí không tệ, mới thu thập được mấy chục hạt giống. Nếu như lúc hắn còn ở cùng tiểu đội lại sử dụng lượng lớn hạt giống như vậy, làm sao có thể giải thích được số hạt giống đó từ đâu ra? Lúc này thành viên tiểu đội chết thì chết, thất lạc thì thất lạc, hắn lẻ loi một mình lại không còn gì phải cố kỵ nữa, có thể thi triển rất nhiều thủ đoạn.

Thanh niên tuấn tú nhìn thấy vài gốc Thiết Kinh Thứ điên cuồng múa may, liền vô cùng kinh hãi. Bất quá y đang toàn lực tiến lên căn bản không thể nào dừng được, sau khi đánh dạt hai cây Thiết Kinh Thứ Đằng, lại bị một cây khác quấn lấy. Thanh niên tuấn tú kêu thảm không ngừng, kim quang lóe lên, chỉ thấy một thanh phi kiếm màu vàng óng đã chém y thành hai đoạn.

Lục Tiểu Thiên tiện tay nhặt lấy túi trữ vật của thanh niên này, lại lạnh lùng nhìn mấy người đằng sau một chút, bước chân càng không hề ngừng lại vẫn tiếp tục chạy trốn.

"Hỗn đản! Để cho ta gặp được tiểu tử này lần nữa nhất định sẽ làm thịt hắn!" Nhìn thấy bóng lưng Lục Tiểu Thiên biến mất sau một lùm cỏ hoang cao bằng cả người lớn. Mấy tên đệ tử Hư Thiên Môn một đường khổ sở đuổi theo lập tức mắng to thành tiếng.

"Câm miệng, quay về." Thiếu niên dẫn đầu xanh mặt quát lớn một tiếng, quay người rời đi.

Dùng Thiết Kinh Thứ Đằng vây khốn kẻ địch, lại dùng phi kiếm giết chết, cách đánh này cũng coi như không tệ. Sau khi giết tên đệ tử Hư Thiên Môn chặn đường kia, Lục Tiểu Thiên mở túi trữ vật của y ra không khỏi mắt trợn trắng lên, ngoại trừ một khối trung phẩm linh thạch hơi có chút giá trị, những cái khác đều chỉ là một chút linh thảo thấp giai.

Không cần bỏ phí đi, chờ ra khỏi cấm địa, tốt xấu gì cũng có thể đổi ra một chút hạ phẩm linh thạch.

Đem đồ vật trong túi trữ vật cất kỹ, một trận gió nhẹ từ phía đông truyền đến, xen lẫn một chút mùi máu tươi, Lục Tiểu Thiên trong lòng nhất thời dâng lên một tia cảnh giác.

Hắn đưa mắt nhìn sang, ở cách hơn trăm trượng, hai cổ thi thể một lam một đỏ kỳ quái đổ rạp vào nhau, cây cối cỏ dại bốn phía đều ngã đổ, không ít chỗ có vết tích bị linh hỏa đốt cháy khét.

Tu sĩ áo lam đã chết kia một đao cắm vào ngực tu sĩ áo đỏ, mà tay phải của tu sĩ áo đỏ lại cầm một cây Phi Tác, xiết đứt cổ của tu sĩ áo lam. Tử trạng của hai người có chút thê thảm, rõ ràng khi còn sống đã trải qua một trận chiến kịch liệt. Túi trữ vật lại chưa hề có dấu hiệu bị người khác động vào. Trên thi thể hai người còn có mười mấy con Phi Nga* màu vàng lục, phụ cận thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy bóng dáng loại Phi Nga này.

*Phi Nga: Bướm bay.

Lục Tiểu Thiên sau một hồi do dự, mặc dù không có phát giác được phụ cận hai cỗ thi thể này có mai phục, nhưng vẫn nhấc chân rời đi. Bất quá không đi được bao xa, Lục Tiểu Thiên lại phát hiện một bộ thi thể, y phục trước ngực có đồ án hình tiểu kiếm, là đệ tử của Cổ Kiếm Tông. Sau khi gặp được cỗ thi thể này, Lục Tiểu Thiên lại đổi phương hướng, vẫn đi không bao xa, lại gặp hai cỗ thi thể.

Rất nhanh, Lục Tiểu Thiên đã phát hiện ra một điều kỳ quái, lấy nơi tu sĩ áo đỏ và áo lam đồng quy vu tận làm trung tâm, ở các phương hướng khác nhau đều sẽ có tu sĩ chết đi.

"Tiểu tử này không biết là cảnh giác, hay là nhát gan, vậy mà không đụng tới túi trữ vật của cỗ thi thể kia, không có tiếp xúc phấn của Minh Nga. Chúng ta coi như không truy đuổi được hắn rồi." Lục Tiểu Thiên vừa đi không bao lâu, trên đỉnh một ngọn núi nhỏ ở phía xa , một tu sĩ đầu trọc mặc y phục màu vàng trốn ở phía sau một tán cây nhíu mày nói.

"Có thể là nhìn thấy phụ cận chết nhiều người như vậy, trong lòng có chút cảnh giác, xem ra sau khi chúng ta phục kích qua mấy lần thì phải đổi một chỗ khác rồi. Hắc, lại có một con mồi mới tới."

Trên tán cây thô to đó, một nữ tử xinh đẹp khác váy cũng màu vàng trên mặt hiện lên vẻ mỉm cười. Tu sĩ đầu trọc đưa mắt nhìn sang. Chỉ thấy một thiếu nữ vóc người nhỏ bé của Hoả Ly Giáo sau khi quan sát xung quanh một hồi, liền cấp tốc chạy đến trước mặt hai cỗ thi thể, nhặt lấy túi trữ vật liền nhanh chóng bỏ chạy, tốc độ rất nhanh, khiến cho người ta líu lưỡi. Sau khi chạy ra được một đoạn đường, mới nhìn về sau mấy lần, xác định một phen hành động mạo hiểm vừa rồi không có người đuổi theo.

Thiếu nữ nhỏ con ở phụ cận tìm một cái sơn động bí ẩn chui vào. Không cần bao lâu, một nam một nữ mặc hoàng y liền đi tới bố trí mai phục ở bên ngoài cửa sơn động. Không qua bao lâu, thiếu nữ kia vừa mới bước ra cửa sơn động, liền đối mặt với một con Dục Dực Phi Xà có hai màu tử hoàng sắc đan xen bay tới.

Thiếu nữ kia thất kinh vừa định chạy trở vào trong sơn động, tu sĩ đầu trọc đã ngăn lại phía sau, cười gằn đưa bàn tay huyết tinh cắm thẳng vào ngực thiếu nữ này.

"Xem ra chúng ta lúc trước lựa chọn gia nhập Ngũ Độc Môn thật sự là một điểm cũng không sai, Ngũ Độc Môn mặc dù là tiểu môn phái bất nhập lưu, bất quá có số thủ đoạn ngược lại là vô cùng quỷ dị. Chỉ riêng việc dựa vào cái bẫy này, phục kích một số tu sĩ đơn lẻ thu lấy linh vật, sau khi rời khỏi đây cũng đủ để chúng ta đổi được một hai viên Trúc Cơ Đan." Thu hồi xong túi trữ vật của thiếu nữa kia, tu sĩ đầu trọc cười hắc hắc nói.

Lục Tiểu Thiên tự nhiên là không biết điều này, bất quá thà cẩn thận còn hơn khiến hắn có thể tránh khỏi phiền phức không đáng có. Hắn tự nhiên không biết trên hai cỗ thi thể kia và những Phi Nga bay xung quanh không có chút lực công kích nào, lại có thể sản sinh ra một loại Minh Nga phấn. Tu sĩ bình thường nếu dính vào, rất khó phát giác, nhưng tu sĩ nuôi dưỡng loại Phi Nga này lại có thể âm thầm theo dõi được người bị dính Minh Nga phấn, rồi âm thầm bố trí mai phục, để giết người cướp của.
Bạn cần đăng nhập để bình luận