Độc Bộ Thành Tiên

Chương 985: Bị bức bách

"Ta nói Tông Việt ngươi, ngươi không muốn phát dương quang đại đạo luyện đan của tổ tiên ngươi truyền thừa xuống sao, cả ngày cứ suy nghĩ tu luyện một số tà công không mấy quang minh chính đại, lẽ nào không sợ hổ thẹn với tổ tiên của ngươi sao?"

Một nam tử có vẻ ngoài thô kệch bên cạnh thanh y nữ tử tên Cổ Đàn Kiếm tuy không ánh tuấn bằng mấy người khác, nhưng lại có một cỗ khí chất phóng khoáng hiếm thấy. Y luôn khinh thường loại gia hỏa không biết cầu tiến, chỉ muốn đi đường bàng môn tả đạo như Tông Việt này. Mỗi lần gặp mặt Tông việt, y đều không nhịn được mà chế nhạo vài câu, lần này tự nhiên cũng không ngoại lệ.

"Cổ Đàn Kiếm, việc của bản công tử không tới lượt ngươi quản." Sắc mặt Tông Việt trầm xuống nói.

"Lão tử cứ muốn nói thì làm sao, ta sớm đã nhìn ngươi không thuật mắt rồi. Có bản lĩnh thì cứ trốn cả đời trong Đan Vương thành đi." Cổ Đàn Kiếm hừ lạnh nói.

"Tiền bối, chúng ta mau đi vào thành, rời khỏi chỗ này." Tiêu Vân nhìn thấy ánh mắt của Tông Việt quét tới, liền cảm thấy có chút sợ hãi, không muốn dừng lại nơi này quá lâu.

"Tiểu tiện nhân, đừng tưởng tìm một tu sĩ Kim Đan kỳ làm chỗ dựa liền có thể chạy thoát khỏi bàn tay của bản công tử. Ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn tới phủ của bản công tử làm thị thiếp. Nếu như bản công tử vận dụng chút thủ đoạn, sẽ gây tai họa không chỉ cho ngươi mà cả những người bên cạnh ngươi." Tông Việt hung tợn nhìn chằm chằm Tiêu Vân nói.

"Tiểu tử, nhìn ngươi rất là lạ mặt. Ta cũng khuyên ngươi không nên xen vào chuyện người khác, tránh làm hỏng chuyện tốt của bản công tử. Nếu không ta sẽ khiến ngươi nửa bước cũng khó đi ở Đan Vương thành này." Vừa dứt lời với Tiêu Vân, Tông Việt còn chưa hả giận, lực chú ý chuyển dời lên người Lục Tiểu Thiên nói.

"Người này là ai?" Lục Tiểu Thiên nhìn về phía Tiêu Vân, hắn không nghĩ rằng đã đi tới Đan Vương thành mà còn có nhiều phiền phức như thế.

"Người này tên là Tông Việt, là một vị sơ cấp Luyện Đan Sư, trình độ luyện đan cũng không tệ lắm. Thực lực bản thân thì bình thường, cũng chỉ là Kim Đan sơ kỳ, không có gì đáng nhắc đến. Nhưng người này có một vị tổ phụ tốt, đã là Luyện Đan tông sư, hơn nữa còn có tu vi Nguyên Anh kỳ. Ở trong Đan Vương thành khổng lồ này cũng là nhân vật phong vân một cõi. Trước kia ánh mắt Tông Việt còn cao hơn cả đầu, không hề để những người như chúng ta vào trong mắt. Nhưng trời cao có mắt, tổ phụ y vào mười mấy năm trước, tiến vào một bí cảnh của thượng cổ tu sĩ rồi vẫn lạc trong đó. Tông Việt cũng mất đi chỗ dựa lớn nhất, hiện tại hoàn toàn nhờ vào nhân mạch của tổ phụ lưu lại, vẫn có thể làm mưa làm gió ở Đan Vương thành. Người bình thường căn bản không thể làm gì được y." Tên nam tử thô kệch tên Cổ Đàn Kiếm kia nói.

"Người này tu luyện một loại tà pháp, muốn dùng vãn bối làm đổ đỉnh. Vãn bối không đồng ý, nhưng cũng không thể tránh khỏi sự đeo bám của người này. Y là Luyện Đan Sư, quyền thế cực lớn, vãn bối không dám gia tăng thêm phiền phức cho tiền bối, vì thế chúng ta nên đi đi." Tiêu Vân sắc mặt trắng bệch, cắn răng nói rồi muốn rời đi.

"Muội muội, thì ra muội phải chịu khổ sở ở Đan Vương thành nhiều như vậy sao. " Tiêu Hắc Báo vội vàng kéo lấy Tiêu Vân, ánh mắt cầu khẩn nhìn về phía Lục Tiểu Thiên.

Lục Tiểu Thiên liếc nhìn tên thanh niên đang có vẻ mặt đắc ý tên Tông Việt, nhìn bộ dạng công tử gia của người này, sợ rằng Tiêu Vân vừa ra khỏi Đan Vương thành, đối phương sẽ không dễ dàng bỏ qua, xem ra Tiêu Vân này nhất định có thể chất đặc thù nào đó, mới có thể khiến cho tên Tông Việt này thèm khát như thế.

"Gia sư và tổ phụ của Tông Việt là chỗ quen biết cũ, tiểu nữ tử không tiện nhúng tay vào. Vị công tử này nếu như muốn bảo hộ nữ tử bên cạnh mình, sợ rằng phải rời khỏi Đan Vương thành mới được. Nếu không với thủ đoạn của Tông Việt, nhất định sẽ bức bách nàng ta rời đi, cho dù là đi tới Tiên thành khác, cũng khó tránh khỏi phiền phức. Công tử cần phải dẫn nàng rời đi, tránh khỏi tầm mắt của Tông Việt mới được. Nếu không sợ là khó thoát khỏi ma chưởng của y, trông tu vi của công tử tinh thâm như vậy, ở địa phương khác, Tông Việt không thể có quyền hạn như ở Đan Vương thành này, nên cũng sẽ không thể làm được gì."

Thanh y nữ tử nhắc nhở Lục Tiểu Thiên một câu, hiển nhiên là cũng cảm thấy Tông Việt chướng mắt.

"Đa tạ nhắc nhở." Lục Tiểu Thiên nhẹ gật đầu.

Sắc mặt Tông Việt càng cảm thấy khó coi, thanh y nữ tử Nguyễn Bích Như này là đệ tử của một vị Nguyên Anh lão quái trong Đan Vương thành. Bình thường cũng đã không thèm để ý tới y, hiện tại thân phận của song phương đã không còn như trước, y cũng không dám tự tiện đắc tội. Nếu không chỉ bằng hộ hoa sứ giả của Nguyễn Bích Như, đã đủ khiến y sợ hãi rồi.

Tuy y vô kế khả thi với Nguyễn Bích Như, thế nhưng lại không hề để Lục Tiểu Thiên vào trong mắt. "Tiểu tử, ngươi nếu như biết điều, thì hãy sớm cút đi, cho dù là ở trong Tiên thành khác, bản công tử ném ra mấy trăm vạn hạ phẩm linh thạch, không cần bản công tử xuất thủ, thì vẫn có người thay bản công tử làm khó ngươi."

"Không cần đâu, ta cứ ở lại Đan Vương thành là được." Lục Tiểu Thiên thản nhiên cười, rồi liếc nhìn Tiêu Vân nói. "Còn đứng đó làm gì, linh thạch cũng đã giao nộp rồi, giúp ta tìm một địa phương dừng chân đi."

"Đa. . . đa tạ tiền bối." Tiêu Hắc Báo vội vàng cảm tạ nói.

"Chậm đã, ngươi tưởng rằng ngươi là ai. Nơi này là Đan Vương thành, hiện tại tỳ nữ của bản công tử sẽ đề xuất khiêu chiến với Tiêu Vân. Với thân phận Luyện Đan Sư của bản công tử, cho dù ngươi muốn bảo hộ nàng, cũng không có cái năng lực đó. Trừ phi Tiêu Vân có thể chiến thắng, hoặc là rời khỏi Đan Vương thành!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận