Độc Bộ Thành Tiên

Chương 890: Hơi thắng nửa chiêu

Tác Mệnh Anh Tăng lắc đầu nói, ánh mắt ngưng trọng nhìn Lục Tiểu Thiên. Mới có qua đi thời gian mấy năm, thực lực của người này không ngờ lại có tinh tiến, sẽ còn khó đối phó hơn so với trước.

Trong lòng Diệp Tư Thành cảm thấy khó chịu, vẫn có chút không tin.

Rất nhanh, trong tầm mắt mọi người, Mộc lão quái quỷ dị không ngừng biến ảo vị trí giữa các sợi mạn đằng, khiến cho người ta khó nắm bắt được, muốn trực tiếp công kích trúng lão ta, khó càng thêm khó.

Lục Tiểu Thiên lại giống như một con linh Ưng, nhanh chóng lao xuống bãi cỏ xanh và những sợi mạn đằng đang bay múa đầy trời trong phương viên mấy trăm trượng do Mộc lão quái biến ảo ra. Trông tựa như Mộc lão quái xuất hiện ở các phương hướng bất đồng không chút dấu vết, nhưng khi mọi người hồi phục lại tinh thần, Lục Tiểu Thiên không ngờ lại giống như một đầu linh Ưng, đầu hướng xuống lao thẳng tới, hai tay giống như Ưng trảo liên tục đánh ra. Khi mọi người vừa mới lấy lại tinh thần, không biết từ khi nào, Lục Tiểu Thiên không ngờ đã lao thẳng xuống vị trí của Mộc lão quái.

Mộc lão quái tràn đầy kinh ngạc, nhưng thực lực của lão cũng không hề tầm thường, lập tức hét lớn, âm thanh bén nhọn khiến cho Tôn Hữu Tài thực lực nhược tiểu nghe được kêu lên một tiếng đau đớn, chịu không được sắc mặt trắng bệch, vội vàng che lại lỗ tai, thân hình nhanh chóng lui về sau. Ngay cả đám người Hạ Như Sương, Kim Trường Đạo, lúc này đồng dạng cảm thấy không thoải mái lui về sau, mãi cho đến khi loại cảm giác không thích hợp tiêu biến mới thôi.

Hai bóng người vừa chạm vào lập tức tách ra, Lục Tiểu Thiên giống như một đầu linh Ưng, bay ngược ra sau, rơi lên trên những ngọn cỏ dưới mặt đất. Trong cơn cuồng phong bão tố dâng lên, thân hình Lục Tiểu Thiên lên xuống phập phồng theo gió.

Ở ngoài xa, một mảnh đất cát tung bay, Mê Ảnh Yêu Đằng trận do Mộc lão quái bố trí lập tức bị phá, những ngọn cỏ trên mặt đất lập tức bị cắt nát, bay tán loạn, khí kình tung hoành cắt tan nát mọi thứ xung quanh.

Về phần Mộc lão quái, thân hình bị cuốn ngược về sau, yêu Đằng hóa lại mộc trượng, bên trên có thêm vài vết móng vuốt sắc bén, mà bản thân Mộc lão quái, thân hình trên không trung bay ngược về sau mấy chục trượng, lão vội vàng đưa ngón tay bắn ra, một luồng pháp lực nho nhỏ kiềm hãm lực bay của bản thân.

Thân hình Mộc lão quái từ trên không trung đáp xuống, sắc mặt trắng bệch, bất quá trên mặt lại mang theo vẻ mỉm cười, "Lục đạo hữu quả nhiên lợi hại, lão hủ cam bái hạ phong. Với tu vi của Lục đạo hữu, nhìn khắp trong toàn bộ tu sĩ Kim Đan kỳ, hiếm có địch thủ. Thua dưới tay Lục đạo hữu, lão hủ cũng thua không oan."

"Đạo hữu khiêm tốn rồi, cũng không phải sinh tử chi chiến gì, có một số thủ đoạn không thể tuỳ tiện vận dụng mới là nhân tố cuối cùng có thể quyết định thắng bại." Lục Tiểu Thiên lắc đầu, đã đối phương không còn động thủ, hắn tự nhiên cũng lười tiêu hao thêm nhiều pháp lực.

Lục Tiểu Thiên cũng không phải đang cố tình nói thế. Trên thực tế tu vi của Mộc lão quái còn tinh thâm hơn hắn một chút, chỉ bất quá cửu sắc Kim Đan kết thành trong cơ thể hắn cũng có mấy chỗ độc đáo. Trình độ pháp lực đã không thua kém gì Mộc lão quái, bởi vậy Phiêu Miểu phi kiếm mới có thể chiến đấu bất phân thắng bại với mấy cây Diệt Linh yêu Đằng kia. Bất quá Phiêu Miểu kiếm đang chiến đấu, lại không hề ảnh hưởng chút nào đến việc hắn vận dụng Thôn Hồn Đại Pháp. Mộc lão quái và hắn đơn đả độc đấu, trên thực tế lại không có bao nhiêu khác biệt như đang chiến đấu với hai tên tu sĩ Kim Đan hậu kỳ.

Pháp lực tinh thâm chỉ là một phương diện, tu vi đến Kim Đan hậu kỳ, chắc chắn sẽ có số thủ đoạn lợi hại. Ví như Lục Tiểu Thiên vừa rồi nói, có mấy loại thủ đoạn chưa từng hoặc không thể thi triển ra trong lúc luận bàn. Nếu Mộc lão quái thật sự muốn liều mạng, hươu chết vào tay ai, cũng xác thực không biết được.

Nhưng dù Lục Tiểu Thiên nói như thế, thì trong lòng người khác cũng sẽ không nghĩ như vậy. Đặc biệt là Kim Trường Đạo, sắc mặt đều tái mét. Lão tuyệt không nghĩ đến trước kia bên cạnh mình không ngờ lại ẩn giấu một dạng cao thủ như vậy. Nhất là lần gặp mặt đầu tiên đó, một khi Lục Tiểu Thiên không đồng ý đồng hành với bọn họ, lão còn suýt chút nữa đã động sát tâm.

Nghĩ tới đây, sau lưng Kim Trường Đạo không khỏi ứa ra mồ hôi lạnh. Mặc kệ là tên quỷ vật hình người cưỡi trên bạch cốt Chuẩn kia, hay là Mộc lão quái trước mắt vừa bị thua thiệt trong tay Lục Tiểu Thiên, đều không phải là tồn tại mà lão có thể trêu chọc nổi. Nhưng nghe ngữ khí của tên quỷ vật kia dường như không chiếm được chỗ tốt gì từ trong tay Lục Tiểu Thiên, mà kết quả luận bàn vừa rồi giữa Mộc lão quái và Lục Tiểu Thiên, người sáng suốt vừa nhìn đã biết.

Sự lợi hại của Diệt Linh yêu Đằng bọn họ đã nghe nhiều thấy nhiều. Thuộc về một loại đan nguyên pháp khí đỉnh tiêm nhất, cách thông linh pháp khí cũng chỉ còn một bước. Mà Lục Tiểu Thiên khống chế chuôi tiểu kiếm trong suốt này nhìn như không có khí thế bá đạo, nhưng lại có thể một địch ba, lực đấu ba cây Diệt Linh yêu Đằng không rơi vào thế hạ phong.

Thậm chí vào thời điểm Mộc lão quái bị thương, Diệt Linh yêu Đằng bị ảnh hưởng, tiểu kiếm trong suốt đã bắt đầu áp chế Diệt Linh yêu Đằng. Sau đó nếu Mộc lão quái không có thủ đoạn nghịch thiên khác, khả năng thất bại cơ hồ đã hiện rõ mồn một.

Hạ Như Sương càng há to cái miệng hồng nhuận, ả cũng giống như Kim Trường Đạo vậy. Không ngờ pháp lực của Lục Tiểu Thiên lại cực kỳ tinh thâm như thế. Trước đây ả cũng cho rằng Lục Tiểu Thiên chỉ vừa mới độ kiếp, trên thân tự có một loại khí chất lạnh lùng đặc biệt không giống với tu sĩ tầm thường. Chỉ là hiện tại xem ra, thân hình Lục Tiểu Thiên đạp lên đầu ngọn cỏ, lên xuống nhấp nhô theo gió, càng có thêm vài phần thấn bí khó lường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận