Độc Bộ Thành Tiên

Chương 1147: Hy sinh

Ầm! Sinh cơ của Viên Cương Liệt bị trận kỳ hút sạch, hóa thành tro bụi. Phong Lôi trận kỳ dưới sự thiêu đốt của lôi hỏa, cũng hóa thành bột mịn, không còn tồn tại.

"Phó tông chủ!" Trong nhóm đệ tử của Cổ Kiếm tông, vang lên từng tràng âm thanh bi ai.

"Cùng đi, chúng ta cùng đi thôi. Viên đạo hữu, chớ đi vội, Trịnh mỗ tới đây!" Một vị lão giả râu Dê của Huyền Băng môn nói, rồi cũng nổ tung theo.

"Vốn cho rằng sẽ chết không nhắm mắt, sẽ bị đám ranh con Chiến Nguyệt minh kia chiếm đoạt giang sơn nước non của Vọng Nguyệt tu tiên giới ta. Không ngờ rằng thượng thiên lại đưa về cho Linh Tiêu cung một vị cung chủ. Kiếp nạn gần hai trăm năm qua, đạo thống của Vọng Nguyệt vẫn bất diệt. Linh Tiêu cung dưới sự dẫn dắt của cung chủ, nhất định sẽ phục hưng. Di nguyện của lão phu chỉ có thế, vĩnh biệt!"

Hoắc Ngọc Minh ngửa đầu cười to, đạo bào, thân thể dần dần nứt vỡ, hóa thành tro bụi trong hư không.

Từng cây trận kỳ cũng hóa thành tro tàn. Từng vị tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, hóa thành hư vô. Nhưng sự khẳng khái trước khi rời đi của bọn họ, đã lưu lại trong lòng mọi người một dấu ấn khó có thể phai nhòa.

Lục Tiểu Thiên hồi lâu không nói nên lời. Mỗi một người đều có ý tưởng của riêng mình, có đạo của bản thân, có đạo của đạo thống, không hoàn toàn giống nhau. Tuy rằng thọ nguyên của những tu sĩ này đều sắp cạn, nhưng ít nhiều cũng có mấy chục năm. Trong lòng Lục Tiểu Thiên trăm mối tơ vò, nhìn trận chiến sát phạt này, cảm thấy có chút cảm giác tẻ nhạt vô vị.

Vô số kiếm khí bắn ra, mấy chục đầu luyện thi đang cố gắng giãy giụa trong Âm Ly Băng Vụ bị chém thành nhiều mảnh.

Ngoài ra nhóm Viên Cương Liệt, Hoắc Ngọc Minh trước kia tiêu vong đã khống chế Phong Lôi trụ diệt sát ba bốn chục đầu luyện thi, chỉ còn lại chừng bảy tám đầu, đã không đủ tạo thành uy hiếp. Lục Tiểu Thiên liền vươn tay thu hồi lại Âm Ly Băng Vụ vào trong Hạo Âm hồ lô.

Thực tế thì mọi việc cũng không hề đơn giản như trong tưởng tượng của tất cả mọi người. Hắn không thể sử dụng Âm Ly Băng Vụ này vô hạn. Mỗi khi sử dụng hai lần, đều cần phải tế luyện lại một phen, cực kỳ phiền phức. Cho dù là không vận dụng, mỗi một qua đoạn thời gian, cũng đồng dạng phải tế luyện lại một lần. Hơn nữa uy lực của lần thứ hai sử dụng luôn luôn kém xa lần đầu tiên. Nếu không phải do pháp lực hắn lúc này tinh thâm hơn xa lúc ở Đan Vương thành. Tu vi Thể tu cũng tăng tiến một bậc, thì cũng đã không thể phát huy được Âm Ly Băng Vụ tới mức độ như vậy.

Đương nhiên, dù không thể phát huy ra toàn bộ uy lực của Âm Ly Băng Vụ, nhưng đối với tu sĩ Kim Đan kỳ của Chiến Nguyệt minh mà nói, thế này cũng đã đủ đáng sợ rồi.

Sau khi thu hồi lại Âm Ly Băng Vụ, thân hình Lục Tiểu Thiên lóe lên, Phiêu Miểu phi kiếm trong tay vung tay, lại chém hai đầu luyện thi cấp Kim Đan kỳ đang lao tới thành mấy khúc.

"Tốt rồi, đã giải quyết hết đám luyện thi đó, nguy cơ đã triệt để được giải trừ. Lần này ta cũng muốn xem thử, đám gia hỏa Chiến Nguyệt minh làm sao đối mặt với đòn phản công của chúng ta."

Trước đó một đám lão quái Nguyên Anh kỳ của Vọng Nguyệt tu tiên giới cũng cảm thấy cục diện đã không thể vãn hồi được nữa. Dù Lục Tiểu Thiên đã suất lĩnh năm chiếc chiến thuyền giết tới, cũng không cho rằng một mình hắn có thể thay đổi được gì. Chỉ là sự tình hiện tại đã phát triển tới mức độ cực tốt hơn xa hoàn toàn dự liệu của đám lão quái bọn họ. Bên phía Vọng Nguyệt tu tiên giới không chỉ đã giải quyết được nguy cơ, mà còn khiến sĩ khí bên phía Chiến Nguyệt minh rơi xuống tận đáy cốc.

"Lục sư huynh!" Ánh mắt Lạc Thanh vô cùng phứt tạp liếc nhìn Lục Tiểu Thiên, trong mắt có mấy phần nhiệt tình khó có thể che giấu, và cũng có mấy lần băng lãnh xa lánh.

Trước đây Lạc Thanh gọi mình là Lục đại ca, hiện giờ lại biến thành Lục sư huynh, nhìn thấy trong mắt Lạc Thanh có vài phần phức tạp, sợ rằng mấy năm nay nàng đã xảy ra không ít chuyện. Có lẽ trong tiềm thức Lạc Thanh vẫn còn có chút cảm giác với mình, nhưng lý trí lại đang tận lực cố gắng xa lánh.

Chỉ cần nhìn khí tức không linh băng lãnh và xuất trần kia khi Lạc Thanh chiến đấu với Đế Diệu, Lục Tiểu Thiên biết rằng nàng đã tu luyện một loại kiếm đạo vô cùng cao minh. Loại kiếm đạo này sợ rằng có liên quan đến việc cắt đứt các mối quan hệ nam nữ. Nếu như bản thân lúc này cố ý đi tiếp cận nàng, không biết loại kiếm đạo mà Lạc Thanh tu luyện nhiều năm kia sẽ bị ảnh hưởng như thế nào.

Lục Tiểu Thiên không muốn gây ra bất cứ tổn thương gì cho Lạc Thanh. Khi đối mặt với các loại nguy hiểm, Lục Tiểu Thiên tự nhận bản thân có thể cương nghị quyết đoán, nhanh chóng làm ra lựa chọn. Nhưng những chuyện tình cảm nam nữ này, quả thật là không thể cân nhắc theo lẽ thường được.

"Thôi, mọi thứ thuận theo tự nhiên đi." Thật lâu sau, trong lòng Lục Tiểu Thiên thở dài một tiếng, tiện tay vung ra một kiếm, dưới kiếm khí mãnh liệt vang lên một tiếng kêu thảm thiết.

Chỉ thấy phía sau lưng Lục Tiểu Thiên, một nữ tu sĩ mặc áo đỏ ôm lấy vết thương trước ngực lảo đảo lui về sau. Ánh mắt nhìn Lục Tiểu Thiên tràn đầy nỗi sợ hãi.

Vừa rồi thị nhìn thấy khi Lục Tiểu Thiên và Lạc Thanh chào nhau, đã thoáng có chút thất thần. Tuy thực lực Lục Tiểu Thiên biểu hiện ra từ nãy giờ hơn xa phạm trù tu sĩ Kim Đan kỳ, nhưng một cá nhân dù có mạnh hơn đi nữa, thì chiến đấu liên tục thế này, pháp lực bản thân cũng phải tiêu hao không ít rồi.

Lục Tiểu Thiên đã gây ra tổn thất to lớn cho Chiến Nguyệt minh, nếu giết chết được hắn có thể đạt được điểm công huân cực lớn, phỏng chừng có đổi lấy Kết Anh đan thì vẫn còn dư thừa. Ôm theo mấy phần tâm lý may mắn cùng với lợi ích dụ hoặc cực lớn, tự nhiên là có người bí quá hóa liều, mà nữ tu áo đỏ chính là một trong số đó, muốn tập kích hắn một cách bất ngờ.

Nhưng điều khiến nữ tu áo đỏ vô cùng kinh hãi chính là, tên thanh niên tóc bạc này lại khủng bố đến như vậy. Cho dù là thất thần, nhưng năng lực cảm nhận động tĩnh ở xung quanh đã đạt tới trình độ vô cùng kinh người. Mà điều khiến thị không thể chấp nhận hơn nữa chính là pháp lực của đối phương vẫn còn hùng hậu hơn một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ như thị gấp nhiều lần. Cùng là Kim Đan hậu kỳ, tuy rằng có thể hắn có thiên tư ngút trời, nhưng vừa rồi đã liên tục đại chiến mấy tràng, lẽ nào không có một chút tiêu hao nào hay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận