Độc Bộ Thành Tiên

Chương 236: Sơn Lĩnh Cự Thú

Có bảy người đều chết ở trong tay người nọ? Tu sĩ Kim Tàm Cốc đi theo Đoạn Hồi Thiên vẻ mặt đều tái mét. Bọn họ có hơn hai mươi người cùng nhau tiến vào Hỗn Nguyên Đạo Tàng, lại bị đàn yêu thú tách rời, thực lực bây giờ cũng đã đại giảm. Nếu như dựa theo những gì Đoạn Hồi Thiên nói, nếu như không có Đoạn Hồi Thiên, bọn họ sáu người này cộng lại chỉ sợ cũng không làm gì được đối phương, làm không tốt còn có thể bị đối phương giết chết mấy người. Trong đầu bọn họ không khỏi đồng thời hiện lên một điểm nghi vấn, thực lực như vậy, thật chẳng lẽ chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ? Cho dù là Trúc Cơ trung kỳ cũng không hẳn có loại bản lĩnh này.

Oành! Mặt đất chấn động kịch liệt, giống như là trời long đất lỡ. Một con yêu thú hình thể to lớn, cao chừng mấy chục trượng, cái miệng dẹp dài rộng như là miệng cá sấu, hai bên miệng đan xen vào nhau trên trăm cái răng to nhỏ bất đồng, nhìn qua trông hết sức dữ tợn khủng bố. Thân thể giống như là một con voi lớn được phóng đại mấy chục lần. Toàn thân và cả lông đều một màu đen, trên trán nổi lên một con mắt lớn như là cái bát.

"Sơn Lĩnh Cự Thú!" Quan sát xuyên thấu qua lùm cây, Lục Tiểu Thiên nhìn thấy một con cự thú giống như ngọn núi nhỏ. Căn cứ theo ghi chép bên trong quyển kiến thức về Tu Tiên Giới giới thiệu, Sơn Lĩnh Cự Thú đạt tới chiều dài khoảng hai mươi trượng liền coi như là trưởng thành. Trước mắt một con này lại cao chừng hơn ba mươi trượng, còn là Kim hệ cự thú, khi bước đi giống như là tòa núi nhỏ đang di chuyển, cũng may mặt đất nơi này vô cùng cứng rắn, nếu như ra khỏi Hỗn Nguyên Đạo Tàng, đoán chừng chỉ đi thôi có thể gây nên một trận động đất cỡ nhỏ. Thành niên Sơn Lĩnh Cự Thú, thực lực vào khoảng giữa ngũ giai và lục giai yêu thú, con trước mắt này hình thể khổng lồ như thế, chỉ sợ trong đám Sơn Lĩnh Cự Thú cũng là một tồn tại cực kì hiếm thấy, chí ít cũng là chuẩn lục giai yêu thú. Sơn Lĩnh Cự Thú không chỉ có pháp thuật công kích cường đại, kinh khủng hơn chính là hình thể như ngọn núi nhỏ này lại có lực đạo không hề nhỏ, tầng lông tóc thật dày kia có lực phòng ngự càng thêm kinh người. Bởi vì trên lưng có hình dáng giống như là một ngọn núi nhỏ nên được mọi người trong tu tiên giới gọi là Sơn Lĩnh Cự Thú.

Cho dù là tu sĩ Kim Đan kỳ, cũng không dám tới gần chiến đấu với loại cự thú còn tồn tại từ thời kỳ Hồng Hoang đến giờ. Chỉ cần hơi không cẩn thận, cũng có thể sẽ bị Sơn Lĩnh Cự Thú giết chết.

Đương nhiên, lục giai yêu thú tương đương với tu sĩ Trúc Cơ kỳ đỉnh phong. Trên thực chất vẫn kém hơn tu sĩ Kim Đan một chút, một khi kéo dài khoảng cách, Sơn Lĩnh Cự Thú vẫn không phải đối thủ của tu sĩ Kim Đan kỳ.

"Cái tên đại gia hỏa đáng chết này không ngờ lại đuổi tới." Đoạn Hồi Thiên biến sắc, khẽ mắng một tiếng, dẫn theo sáu tên đồng môn cũng không hề quay đầu lại mà tiếp tục đào tẩu.

Khó trách những tu sĩ Dị Vực này lúc đi vào có hai mươi mấy người, bây giờ lại chỉ có bảy người, nguyên lai là bị con Sơn Lĩnh Cự Thú này đánh cho tan tác, thậm chí còn đánh chết một vài người trong đó. Lực lượng và sự phòng ngự nhục thân của Sơn Lĩnh Cự Thú đến khó có thể tưởng tượng, đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ nhân tộc mà nói, chẳng khác nào đối mặt với một tu sĩ Kim Đan kỳ. Chỗ khác biệt duy nhất chính là đối mặt với Sơn Lĩnh Cự Thú, tốt xấu gì cũng còn có cơ hội đào tẩu, nếu thật sự gặp phải tu sĩ Kim Đan kỳ, muốn chạy trốn cơ hồ là một chuyện không thể nào. Từ góc độ này mà nói, lục giai yêu thú vẫn khó có thể so sánh với tu sĩ Kim Đan kỳ.

Sơn Lĩnh Cự Thú rống giận đuổi theo, Đoạn Hồi Thiên cùng sáu tên sư đệ sư muội lập tức giống như là bầy chim vỡ tổ, chỉ sợ bản thân không chạy kịp. Cho dù là Đoạn Hồi Thiên có Tứ Phương Ma Tức Kính nhưng đối con Hồng Hoang mãnh thú này cũng không hề có biện pháp. Trong đó có một tên nam tu sĩ tốc độ hơi chậm, dưới sự kinh hoảng, muốn mượn một tòa núi nhỏ trước mắt ngăn lại. Nhưng Sơn Lĩnh Cự Thú trực tiếp một đầu đụng tới, cả tòa núi nhỏ cao mấy chục trượng rung động mãnh liệt trên mặt đất, cuối cùng vỡ vụn ra bốn phía. Các hòn đá tung tóe bay ra giống như là đạn pháo, nam tu sĩ đó dù sao cũng là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, dưới những cơn mưa đá văng tứ tung, miễn cưỡng cũng có thể chạy ra nhưng lại có chút chật vật. Chỉ là mọi chuyện vẫn còn chưa xong, nam tu sĩ này tuy rằng đã tránh khỏi những mảnh đá vụn, nhưng y còn chưa kịp thở đóc, hắc sắc cự vô phách Sơn Lĩnh Cự Thú đã duỗi cổ, mở to cái miệng rộng, cắt về phía nam tu sĩ.

Tiếng kêu thảm thiết bị chìm trong tiếng nhai nuốt rộn rạo của Sơn Lĩnh Cự Thú. Nhìn thấy một tu sĩ Trúc Cơ kỳ còn sống sờ sờ bị gặm thành thịt nhão trong miệng yêu thú, trong lòng Lục Tiểu Thiên cũng không chịu được mà chảy mồ hôi lạnh. Đám tu sĩ Dị Vực này, nhất là cái tên đầu lĩnh gọi là Đoạn Hồi Thiên kia thực lực còn mạnh hơn hắn một chút, dưới sự truy sát của Sơn Lĩnh Cự Thú thậm chí ngay cả dũng khí chiến một trận cũng không có mà lựa chọn trực tiếp bỏ chạy.

Nhìn thấy Sơn Lĩnh Cự Thú này một kích liền đụng sụp cả một tòa núi nhỏ, một thân man lực cũng không hề thua kém lực công kích của tu sĩ Kim Đan kỳ. Đối mặt loại đối thủ này, Lục Tiểu Thiên cũng không mảy may ý muốn chống cự. Mắt nhìn thấy trong đó có một nữ tu sĩ mặc áo đen trốn về phía hắn bên này, trong lòng Lục Tiểu Thiên mắng to không thôi, mặc dù Sơn Lĩnh Cự Thú bây giờ còn chưa có phát hiện ra hắn, nhưng thân thể vô cùng nặng nề của nó khi di chuyển cũng gây ra chấn động không nhỏ, khiến Lục Tiểu Thiên trốn trong cái hố nhỏ này cũng có cảm giác ăn không tiêu.

Nếu để cho bàn chân lớn của nó giẫm phải, cho dù Lục Tiểu Thiên có lân giáp Hỏa Giao, đoán chừng cũng không chịu nổi. Lân giáp Hỏa Giao có thể ngăn trở pháp khí sát thương có tính xuyên thấu, nhưng đối loại cự lực tùy tiện nặng đến mấy chục vạn cân này đè ép lên người, lại không có chút tác dụng gì. Dù Lục Tiểu Thiên đã là một thể tu, nhưng đối mặt với cái bàn chân to như cái cối xay kia giẫm xuống, hắn sợ rằng sẽ trở thành tu sĩ Trúc Cơ kỳ đầu tiên ở Vọng Nguyệt tu tiên giới bị yêu thú giẫm chết. Phụ cận tràn ngập Kim linh khí, hơn nữa mặt đất nơi đây còn cứng rắn hơn so với ngoại giới, tình hình này nếu như sử dụng Thổ Độn thuật căn bản không có hiệu quả bao lớn.

Phương hướng đó thì không đi, không ngờ lại chạy về phía bên này. Rơi vào đường cùng, Lục Tiểu Thiên sau khi mắng một câu, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ từ trong cái hố đó ra, trực tiếp tế ra Sí Viêm Ly Hỏa kiếm, giống như là một đạo Lưu Hỏa, trong nháy mắt liền bay lên giữa không trung.

Nữ tu mặc áo đen sắc mặt kinh hãi, không nghĩ tới dưới đất lại còn có người ẩn giấu.

Đoạn Hồi Thiên đang chạy trốn ở phía xa đột nhiên có linh cảm quay đầu lại nhìn, sự xuất hiện đột nhiên của Lục Tiểu Thiên dĩ nhiên là rơi vào trong mắt y. Đoạn Hồi Thiên thần sắc kinh hãi, không nghĩ tới vừa rồi Lục Tiểu Thiên ẩn thân cách bọn họ gần như thế, y không ngờ bản thân lại không hề phát giác chút nào. Nếu y tiếp cận quá gần bị đối phương đánh lén, dù cho thực lực của y có cao hơn Lục Tiểu Thiên đi nữa, sợ rằng cũng phải thụ thương không nhẹ. Nhưng không ngờ người trẻ tuổi trước mắt này lại chỉ có một mình, đây cũng là một cơ hội không thể tốt hơn. Đoạn Hồi Thiên hơi nheo mắt lại, hiện lên một tia thần sắc nguy hiểm, bất quá rất nhanh y lại bỏ đi cái chủ ý này. Mục đích lớn nhất y tiến vào Hỗn Nguyên Đạo Tàng là vì tìm kiếm bí pháp Kết Đan có khả năng tồn tại trong truyền thuyết kia. Nếu như bàn về uy hiếp, người có thể uy hiếp được y trong toàn bộ Vọng Nguyệt tu tiên giới này nhiều lắm, với mấy người bên cạnh y hiện tại cũng giúp không được bao nhiêu. Một khi hai người chiến đấu, cho dù là y cũng phải nỗ lực trả cái giá không nhỏ, hoàn toàn khác với mục đích mà y đến đây. Lại nói trong Hỗn Nguyên Đạo Tàng này nguy cơ trùng trùng, yêu thú vô số, so với tên tu sĩ thực lực mạnh mẽ như hắn, yêu thú cũng không phải là chuyện nhỏ. Nếu như chỉ vì một sự uy hiếp không tên của Lục Tiểu Thiên mà quyết tâm hạ sát thủ, y lại làm sao có thể đi sâu vào trong Hỗn Nguyên Đạo Tàng này được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận