Độc Bộ Thành Tiên

Chương 227: Băng Phong Hạt

"Phía trước có chút cổ quái, với thực lực của tu sĩ Luyện Khí kỳ thì không thể nào qua được, mấy người chúng ta đi qua xem một chút." Theo việc kỳ hàn càng ngày càng lạnh, có mấy tên tu sĩ Luyện Khí kỳ thậm chí bị đông lạnh đến cương cứng không thể nào cử động, phải nhờ người khác di dời lui lại mới có thể bảo mệnh, Lữ Kim Vinh biết ý nghĩ sai khiến đám tu sĩ Luyện Khí kỳ mở đường đã không thể nữa rồi.

"Cũng tốt. Việc quan hệ đến đại kế chấn hưng gia tộc, chúng ta cũng không thể có thái độ ôm bo bo giữ mình." Mấy tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ khác cũng đều gật đầu, tách ra khỏi đội ngũ tu sĩ Luyện Khí kỳ, tiếp tục đi tới trước thăm dò.

Trên thực tế sau khi tiến vào sào huyệt Hàn Mông Chu, đã thấy được không ít trứng của Hàn Mông Chu, còn có một số Băng linh thạch và Thủy Linh Thạch rải rác, trung phẩm linh thạch cũng không phải số ít. Cho nên dù là lạnh một chút, lúc này đã thanh trừ sự uy hiếp của bầy Hàn Mông Chu, nên mọi người vẫn cố gắng chống đỡ kỳ hàn nơi này mà tiếp tục lục soát ở phụ cận.

"Ta đi tới trước một chút tìm xem, coi có đồ vật mình cần hay không." Lục Tiểu Thiên nói.

"Vậy ngươi cẩn thận, nếu là có nguy hiểm, lập tức lui về." Lữ Phong lo lắng nói. Bọn họ còn phải dựa vào Lục Tiểu Thiên cung cấp Hồi Nguyên Đan làm hậu thuẫn để chuẩn bị tiến vào Hỗn Nguyên Đạo Tàng. Lại nói sau khi tiến vào hang đá ngầm ở Thông Thiên hồ, đề nghị của Lục Tiểu Thiên trước đó đã đã cứu bọn họ một lần, Lữ Phong hai người tự nhiên không hi vọng Lục Tiểu Thiên xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

"Yên tâm, đã có Trúc Cơ tiền bối đi qua, sẽ không còn yêu thú lợi hại gì nào nữa đâu, bất quá chỉ lạnh hơn một chút mà thôi, ta nếu như không kiên trì nổi, sẽ lập tức lui lại." Lục Tiểu Thiên làm thủ thế, trực tiếp đi về phía trước.

Lữ Phong suy nghĩ, nói cũng phải, mấy tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ mới từ nơi này đi qua, nếu có nguy hiểm không có khả năng không phát giác, Lục Tiểu Thiên phục dụng Hỏa hệ linh đan, có thể càng thêm kháng lạnh, trong sào huyệt này có không ít linh vật, dưới tình huống không có nguy hiểm, thu thập nhiều một chút tự nhiên là tốt hơn hết.

"Thượng phẩm Băng linh thạch!" Lúc Hồ Hiểu Mẫn đi theo bốn tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ khác đi sâu vào trong sào huyệt của Hàn Mông Chu, phát hiện cách đó không xa có một cái hàn đàm cỡ nhỏ chiếm diện tích chừng vài mẫu. Bên trên hàn đàm nằm rải rác mười mấy khối thượng phẩm Băng linh thạch. Chỉ bất quá khiến bọn họ kinh hãi phát hiện là với thực lực Trúc Cơ kỳ của bọn họ, mở ra Hỏa hệ linh tráo, không ngờ cũng vô pháp tiếp xúc quá gần chỗ hàn đàm kia, về phần thu thập Băng linh thạch, cũng càng không cần phải nói tới.

"Thanh Sương Quỳ cao ba thước!"

"Thủy Huyễn thạch!"

Lữ Kim Vinh, Hồ Hiểu Mẫn và huynh trưởng Hồ Bân, còn có hai gã trung niên nam tử khác của Lữ gia trên mặt đều lộ ra thần sắc mừng như điên.

Đương nhiên, đồng dạng ánh mắt lộ ra vẻ khác lạ còn có Lục Tiểu Thiên vẫn một mực theo ở phía sau, lúc này hắn dùng Liễm Tức Thuật áp chế khí tức trên người đến cực hạn. Thượng phẩm Băng linh thạch bên trên hàn đàm đó có mười bảy khối, đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà nói đây cũng là một khoảng tài phú không nhỏ, tương đương với mười bảy vạn hạ phẩm linh thạch. Mà gốc Thanh Sương Quỳ cao ba thước đó chỉ sợ đã có hơn ngàn năm hỏa hầu, có thể dùng đến luyện chế Thanh Sương Long Quỳ đan, không chỉ có thể chữa trị nhục thân, hơn nữa đẳng cấp chữa trị nguyên thần còn cao hơn cả Dưỡng Hồn đan. Đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ, phục dụng đan này, còn có tỉ lệ nhất định giúp cho tu vi tiến nhanh.

Cho dù là tu sĩ Kim Đan kỳ, đây ũng là thánh đan chữa thương. Bất quá cũng có khuyết điểm nhất định, đan dược này mặc dù có hiệu quả, chủ yếu là phục dụng lần thứ nhất. Phục dụng lần thứ hai hiệu quả sẽ giảm bớt đi nhiều. Thậm chí còn kém hơn một số đan dược chữa thương bình thường.

Mấy loại Băng hệ linh vật khác cũng có giá trị không nhỏ, cũng khó trách mấy người này có chút thất thố. Trong lòng Lục Tiểu Thiên thầm nghĩ, chỉ là lân giáp Hỏa Giao trên người hắn bản năng có hiệu quả phòng ngự không tồi với kỳ hàn, cách xa như thế mà vẫn có thể cảm nhận được kỳ hàn bên đó , dựa theo Lữ Phong giới thiệu, nam tử trung niên dẫn đầu đó tên là Lữ Kim Vinh, còn có Hồ gia Hồ Bân đều là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, tu vi mặc dù cao hơn hắn một bậc, nhưng chưa hẳn có thể tuỳ tiện tới gần bên cạnh hàn đàm đó, để thu thập được linh vật. Hơn nữa, chỗ hàn đàm này chỉ sợ cũng không có đơn giản như vậy, Lục Tiểu Thiên ánh mắt lấp lóe, Hàn Mông Chu trời sinh tính thích lạnh nên đã lựa chọn nơi này làm sào huyệt. Một đường đi tới, xung quanh dày đặc không ít trứng Hàn Mông Chu, duy chỉ có phụ cận hàn đàm, một cái trứng cũng không nhìn thấy, càng không có vết tích hoạt động của Hàn Mông Chu. Mấy con cao giai Hàn Mông Chu kia cũng vô cùng lợi hại mà không hề lui tới phụ cận hàn đàm, giải thích duy nhất chính là trong hàn đàm này còn có yêu thú lợi hại hơn nữa mới khiến cho Hàn Mông Chu không dám tiếp xúc quá gần.

Lúc trong lòng Lục Tiểu Thiên đang âm thầm phỏng đoán, Lữ Kim Vinh đã bắt đầu vận chuyển toàn lực pháp lực để ngăn cản kỳ hàn nơi này rồi từ từ tiếp cận với gốc Thanh Sương Quỳ cao ba thước kia, lúc này dị biến phát sinh. Một cái hư ảnh nhàn nhạt, mắt thường khó phân biệt, từ trong hàn đàm nhảy lên một cái. Lữ Kim Vinh thất kinh, một kiếm chém về phía hư ảnh, chỉ thấy hư ảnh nhoáng lên một cái, liền mất đi tung tích, mấy tiếng rít trầm thấp tựa hồ muốn xé rách cả hư không vang lên.

"Đại ca, mau lui lại!" Phía sau hai tên tu sĩ của Lữ gia quát to một tiếng, thậm chí còn không kịp cứu viện, Lữ Kim Vinh đã kêu thảm ngã xuống.

Đang ở phía xa quan chiến Lục Tiểu Thiên cũng khiếp sợ không thôi, một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, vậy mà chỉ nhoáng lên một cái là đã vẫn lạc tại chỗ.

"Đại ca!" Hai tên Lữ gia trung niên tu sĩ kêu lên bi thương, mỗi người tự cầm lấy pháp khí tấn công về phía mấy đạo hư ảnh. Hồ gia huynh muội cũng xuất thủ tương trợ, nhưng cái hư ảnh này tốc độ cực nhanh. Pháp khí của họ đã mấy lần chém hụt.

"Băng Phong Hạt!"

Đợi cho hư ảnh kia thoáng dừng lại trên không trung, trong lòng Lục Tiểu Thiên chấn động, khó trách hắn vừa rồi cũng không có nhìn thấy Lữ Kim Vinh bỏ mình như thế nào. Lúc này con Băng Phong hạt đó lớn chừng quyền đầu đang vỗ cánh lơ lửng giữa không trung, phía sau có một cái đuôi dài hơn một thước giống như đuôi bọ cạp. Phần đuôi là một cây kim nhọn sáng long lanh. Ba con Băng Phong Hạt thực lực cũng không tính là quá mạnh, thậm chí còn thấp hơn Lữ Kim Vinh, chỉ là ở bên trên hàn đàm, Lữ Kim Vinh phải vận chuyển phần lớn pháp lực để ngăn cản hàn khí nhập thể, có thể phát huy ra thực lực có hạn, mà Băng Phong Hạt ở trong môi trường này lại như cá gặp nước mạnh hơn đáng kể. Lục Tiểu Thiên thầm nghĩ nếu là bản thân qua đó, sợ rằng kết quả cũng không tốt hơn là bao.

Ba con Băng Phong Hạt này tốc độ vô cùng nhanh, băng châm trên đuôi còn có công hiệu phá hoại phòng hộ linh tráo.

"Muội muội!" Hồ Bân quát lên chói tai, một đao chém lên Băng Phong Hạt, nhưng Băng Phong Hạt đó không ngờ lại bám lên cổ Hồ Hiểu Mẫn. Đao của Hồ Bân không khỏi chậm lại mấy phần. Chỉ thấy đuôi của Băng Phong Hạt đã hung hăng đốt vào bụng Hồ Hiểu Mẫn, chỉ trong giây lát, đầu của Hồ Hiểu Mẫn liền kết một tầng băng thật dày sau đó cả người vô lực ngã xuống đất.

Băng Phong Hạt tốc độ quá nhanh, bằng bọn họ còn phải phân tâm ngăn cản hàn khí, cùng với tốc độ sử dụng pháp khí căn bản không thể đánh trúng Băng Phong Hạt, tốc độ kém xa Băng Phong Hạt, cho dù là muốn trốn cũng không phải là chuyện dễ dàng.

"Chân của ta!" Một tu sĩ của Lữ gia kêu thảm một tiếng, tốc độ đột nhiên chậm lại, sau đó lại bị một con Băng Phong Hạt khác đốt trúng. Không lâu sau thân thể liền cứng ngắc mất đi hơi thở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận