Độc Bộ Thành Tiên

Chương 1389: Chuyện xưa

"Tu sĩ Kim Đan kỳ!" Âm nhu thanh niên, còn có nữ tử trẻ tuổi kia nhìn lão cụt tay trước mắt, sắc mặt lập tức đại biến.

Trước khi tới đây, bọn họ đã sai người điều tra qua tin tức về lão cụt tay này. Đại khái sáu bảy năm trước, lão được phu phụ Ngư gia của Hồng Ngư trấn cứu được trong một con đường mòn trên núi khi đi thăm người thân.

Sau đó, người này liền ở trong một con ngõ nhỏ cách nhà của Ngư gia phu phụ kia không tới hai trăm mét mở cái tửu phường kia, để kiếm sống qua ngày.

Bốn năm năm nay, ngày nào cũng đều say khướt.

Âm nhu thanh niên vốn tưởng rằng gặp phải một tên Linh Tửu nhưỡng tạo sư đang nhụt chí, liền sai người đi mời gia hỏa này đến, muốn dùng vũ lực uy hiếp người này giao ra số Thanh Trúc nhưỡng còn lại, hoặc là giúp y ủ chế linh tửu.

Nhưng y vốn tưởng rằng đây chỉ là một chuyện nhỏ, không ngờ lại đá trúng tấm thiết bàn. Lão cụt tay vốn trông vô cùng phế vật này không ngờ lại là một tu sĩ Kim Đan kỳ.

Trong con ngõ nhỏ đổ nát của Hồng Ngư trấn, ngay cả thế tục võ giả lợi hại một chút cũng không nguyện ý ở lại nơi này, càng huống chi là một tu sĩ Kim Đan kỳ.

Một luồng khí tức ngưng thực trầm nặng như núi cao bạo phát ra trên thân lão cụt tay, nặng nề đè ép lên người âm nhu thanh niên và nữ tử trẻ tuổi. Trán hai người ứa ra mồ hôi lạnh, thực lực cảnh giới chênh lệch quá lớn, lại cộng thêm việc lão cụt tay cố ý phóng thích, khí tức vô hình đó giống như ngàn cân trọng lực đè lên thân, ép cho hai người cơ hồ không thở nổi, hai chân run rẩy không ngừng, cuối cùng ngã cả ra đất.

"Tu vi đạo hữu cao thâm như vậy, cần gì phải lấy lớn hiếp nhỏ." Lại có hai bóng người một già một trẻ xuất hiện, lão giả với hai thái dương hơi nhợt nhạt đi đầu cỡi trên một con Linh Hạc, ngăn ở giữa lão cụt tay và âm nhu thanh niên, cũng chính là An thế tử. Mà bên cạnh lão giả nhợt nhạt này, còn có một thanh niên nam tử sắc mặt trầm ổn, giữa hai hàng lông mày có vài phần thần sắc lo lắng.

"Lấy lớn hiếp nhỏ? Con mắt nào của ngươi nhìn thấy?" Lão cụt tay hừ lạnh nói.

Đôi mắt vốn có vẻ đục ngầu, lúc này biến trở thành như lợi nhận, một luồng khí thế vô hình lúc này giống như thủy ngân tả địa, cuốn về phía lão giả nhợt nhạt.

"Tu vi thật là cao thâm." Sắc mặt lão giả nhợt nhạt khẽ biến, càng đến gần, lão mới phát hiện tu vi của lão cụt tay này không ngờ lại còn ngoài dự liệu của lão, sợ rằng đã là Kim Đan hậu kỳ. Thực lực đối phương cường hoành như vậy, ngữ khí của lão không thể không dịu lại.

"Không ngờ rằng trong Hồng Ngư trấn thị này, lại còn ẩn tàng loại nhân vật như đạo hữu, thật sự khiến Dư mỗ đại khai nhãn giới. Tại hạ Dư Quán Trung, không biết đạo hữu xưng hô như thế nào? An thế tử và Thôi tiểu thư xác thực là tuổi trẻ khí thịnh, mạo phạm đạo hữu, chốc lát nữa sẽ chuẩn bị lại một phần hậu lễ bồi thường cho đạo hữu, xin đạo hữu tới làm khách của Quận Vương phủ, đạo hữu thấy thế nào?"

"Mọi người đều gọi ta là lão cụt tay, cũng có người gọi ta là tửu quỷ, về cái gì hậu lễ bồi thường gì đó thì miễn đi. Loại địa phương cao quý như Quận Vương phủ, một tên tán tu như ta không trèo cao nổi. Vẫn là quay về tửu phường của ta sống cuộc sống nhàn rỗi tự tại, không có chuyện gì thì đừng phái thêm mấy tiểu lâu la tới phiền ta, nếu không lần sau sẽ không có dễ nói chuyện như vậy đâu."

Lão cụt tay liếc nhìn An thế tử và nữ tử họ Thôi kia một cái liền xoay người rời đi. Bước chân nhẹ nhàng bước đi, liền vượt qua khoảng cách mấy chục trượng.

"Dư sư thúc, người này cũng chỉ là tu sĩ Kim Đan kỳ, lại dám coi thường Quận Vương phủ ta?"

Mãi cho đến khi lão cụt tay rời đi, âm nhu thanh niên An thế tử mới thở phào nhẹ nhõm, rồi tức giận bất bình nói.

"Thực lực của người này sợ rằng còn cao hơn ta, Quận Vương phủ tuy có Nguyên Anh lão tổ, nhưng An thế tử tưởng rằng lão tổ sẽ vì chút việc nhỏ này mà xuất đầu cho tế tử sao?"

Dư Quán Trung liếc mắt nhìn An thế tử một cái, thế tử của Quận Vương phủ cũng có mấy người. Dư Quán Trung y tuy chỉ là khách khanh của Quận Vương phủ, nhưng thân là tu sĩ Kim Đan kỳ, cũng có quyền tự chủ không nhỏ, không cần phải quá e ngại một tên thế tử bình thường còn chưa phải là người thừa kế Quận Vương phủ.

An thế tử hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa, nhưng trong mắt tên thanh niên với diện mạo bình thường, khí chất trầm ổn, thậm chí có vài phần chất phác đần độn đi cùng với Dư Quán Trung tới đây, lại lóe qua vài tia dị sắc khi nhìn theo phương hướng lão cụt tay rời đi.

"Hồ tử thúc thật là lợi hại, dọa hết bọn xấu chạy đi." Kiều nhi ôm lấy cổ của lão cụt tay thân mật nói.

"Kiều nhi sợ không?" Lão cụt tay cười nói.

"Có hồ tử thúc ở đây, Kiều nhi sẽ không sợ." Vẻ mặt Kiều nhi kiêu ngạo nói.

"Đúng, có hồ tử thúc ở đây, sẽ không để ai khi dễ Kiều nhi." Lão cụt tay cười ha hả nói, cũng không thấy có động tác gì, dòng sông nhỏ và núi rừng nhanh chóng bị hắn bỏ lại phía sau.

Trở lại tửu phường, Kiều nhi và mấy tên oa oa chừng vài tuổi lại nô đùa với nhau ở trước cửa tửu phường. Trong mắt lão cụt tay mang theo vài phần ý cười, trở lại trong phòng, gương mặt liền trở nên bình thản.

"Cũng không biết La sư đệ hiện tại thế nào rồi." Lão cụt tay đột nhiên thở dài nói.

Nhớ lại trận chiến mấy năm trước khi truy kích cung trang nữ tử kia, chiến lực của cung trang nữ tử kia đối với hắn mà nói cũng rất là bình thường, chỉ có pháp môn ẩn nặc thân hình kia, so với Huyễn thuật truyền thừa của Triệu tộc chỉ có hơn chứ không kém.

Lão cụt tay này dĩ nhiên cũng chính là Lục Tiểu Thiên. Khi ấy mấy lần đuổi kịp cung trang nữ tử nhưng đều bị đối phương thi triển cấm thuật chạy thoát. Chỉ bất quá mỗi lần thi triển cấm thuật, cung trang nữ tử cũng tiêu hao không nhỏ. Sau khi liên tục lặp lại mấy lần, nguyên khí sẽ đại thương, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì việc bị Lục Tiểu Thiên bắt được chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Nhưng chính vào lúc này, chuyện ngoài ý muốn lại cứ xảy ra. Khi ấy cung trang nữ tử một đường bỏ chạy ra khỏi Cổ Nguyệt động phủ, Vân Môn bí cảnh, rồi chạy ra ngoại giới. Lục Tiểu Thiên cũng một đường đuổi theo, không ngờ lại ngoài ý muốn đụng phải tam thủ yêu xà Bích Quỳnh mà lúc trước đã từng đại chiến qua trong bầy hắc thiết Sư trận.

Vốn ba người Lục Tiểu Thiên, Ngưu Đàm, Triệu Hân liên thủ, lại có mấy người La Tiềm, Bát Túc Ma Ngưu thú và Kiều Lam ở bên cạnh, cũng không cần phải e ngại tam thủ yêu xà này.

Nhưng hiện giờ bọn họ sớm đã đường ai nấy đi, Lục Tiểu Thiên và mấy người La Tiềm gặp phải tam thủ yêu xà, vốn là một đầu yêu thú cực kỳ hung ác, cực kỳ ghi thù, lập tức xuất thủ đại chiến với đám người Lục Tiểu Thiên.

Vì thế mà mấy người họ dưới sự dẫn dắt của Lục Tiểu Thiên, lần nữa đại chiến với tam thủ yêu xà. Lúc này tuy thực lực của tam thủ yêu xà vẫn chưa khôi phục, nhưng cũng mạnh hơn Lục Tiểu Thiên không ít.

Đôi Hỏa Loan huyễn linh trong tay Lục Tiểu Thiên bị hủy, Phích Lịch Hỏa Lôi châu cũng tiêu hao hết. Phiêu Miểu phi kiếm thì bị tam thủ yêu xà dùng Bích Quỳnh yêu tức đả thương bốn thanh, khó có thể tiếp dục duy trì kiếm trận, mãi cho đến hiện tại vẫn còn chưa khôi phục.

Nhưng Phiêu Miểu kiếm trận cũng không phải là thủ đoạn áp đáy hòm của Lục Tiểu Thiên. Kiếm trận bị phá, Lục Tiểu Thiên liền tế ra Thất Cấp Phù Đồ, linh hỏa thao thiên và cự tháp, giống như từng tòa núi nhỏ ập xuống.

Thủ đoạn như vậy mà vẫn có chút không đủ để chống lại tam thủ yêu xà. La Tiềm, Kiều Lam, Bát Túc Ma Ngưu thú trước sau đều bị tam thủ yêu xà Bích Quỳnh đả thương. Đặc biệt là Bát Túc Ma Ngưu thú, nhục thân cũng bị hủy đi một nửa.

Lục Tiểu Thiên thừa lúc tam thủ yêu xà sơ hở, tế ra Huyết Đỉnh Luyện Ma trận. Ngoại trừ nguyên anh của Chiêm Vân Lượng ra, mấy cái nguyên anh khác trong tay, bao gồm cả nguyên anh của Nguyên Anh trung kỳ Triệu Đồng đều đem ra sử dụng, kích phát uy lực của Huyết Đỉnh Luyện Ma trận lên mạnh nhất từ trước đến nay.

Lục Tiểu Thiên tay cầm Thất Cấp Phù Đồ, chân đạp Phạm La linh hỏa, vận dụng Thôn Hồn đại pháp, ỷ trận mà chiến.

Trận chiến này diễn ra trong một hạp cốc vô danh, đánh tới thiên hôn địa ám. Mấy ngọn núi nhỏ ở mấy chục trượng gần đó đều bị gãy vỡ làm đôi, hoặc là bị san bằng.

Linh thảo, linh mộc trong hạp cốc đều bị Lục Tiểu Thiên vận dụng Tử Diệp Chân Ô, điều động sinh mệnh lực, khiến địa phương xung quanh nơi này biến thành một mảnh tử cốc.

Sức phá hoại trong cuộc đại chiến của tu tiên giả, đã biểu hiện ra một cách vô cùng rõ ràng trong trận đại chiến này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận