Độc Bộ Thành Tiên

Chương 1195: Kết Anh (3)

Lúc này trên bầu trời lôi vân cuồn cuộn, như Long Xa bay tận cửu thiên, rồi lao xuống thế gian. Mặt đất bên dưới thì cuồng phong gào thét, lính khí hỗn loạn. Khu vực cấm địa của Linh Tiêu cung bị thiên địa dị tượng quấy tung thành một mớ hỗn độn.

Lục Tiểu Thiên ngồi khoanh chân cạnh dòng suối, thân hình đơn bạc giống như một chiếc thuyền con giữa biển khơi đang giận dữ. Tựa hồ như có thể bị lôi vân nuốt chửng bất cứ lúc nào.

Khi cửu sắc kim đan dần vỡ vụn, Lục Tiểu Thiên cảm nhận thấy mấy đạo nguyên thần trong cơ thể cũng nổ thành vô số mảnh vụn, thân thể bị vô tận hắc ám bao phủ.

Lục Tiểu Thiên cảm thấy chỉ cần hắn có chút buông lỏng, ý thức sẽ vĩnh viễn trầm luân không bao giờ tỉnh lại.

Chính vào lúc này, Huyền Anh Phong Hồn pháp trận trong cơ thể Lục Tiểu Thiên vốn vây xung quanh cửu sắc kim đan. Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Băng Phong Lôi, tám loại lực lượng hình thành từng cây cột nhỏ. Lúc này các cây cột đều tỏ ra ánh sáng rực rỡ.

Trong các luồng sáng này có linh văn bay múa, hình thành từng tầng phòng ngự chặt chẽ, ngăn chặn lực trùng kích khi cửu sắc kim đan vỡ vụn, và dược lực mạnh mẽ tới bất khả tư nghị của cực phẩm Kết Anh đan.

Lực đạo không thể kiểm soát này, điên cuồng chạy loạn trong phạm vi Huyền Anh Phong Hồn pháp trận, không ngừng khiến cho bề ngoài trận pháp, lúc thì lồi chỗ này, lúc thì hõm vào chỗ kia.

Cũng may là Huyền Anh Phong Hồn pháp trận cực kỳ kiên cố, không ngừng ngăn chặn luồng lực lượng đã mất kiểm soát này.

Cơn đau thấm sâu tận linh hồn làm cho Lục Tiểu Thiên thực sự cảm thấy bản thân giống như hồn phi phách tán sau vụ nổ, ngay cả nguyên thần cũng không còn hoàn chỉnh. Chỉ là khi cơn đau này kéo dài, mà thần thức Lục Tiểu Thiên vẫn không hề triệt để tan rã, lâu dần lại bắt đầu thích ứng với cảm giác đau đớn này.

Khi ý thức dần phục hồi, nguyên thần Lục Tiểu Thiên tỉnh lại từ trong trạng thái mơ màng. Mấy đạo phó nguyên thần hơi yếu hơn cũng lần lượt bắt đầu thức tỉnh. Liền nhìn thấy Huyền Anh Phong Hồn pháp trận đang lung lay sắp sụp đổ trước lực trùng kích dữ dội sau khi kim đan vỡ vụn và linh lực khổng lồ do cực phẩm Kết Anh đan hóa thành.

Lục Tiểu Thiên giật mình, nếu như hắn tỉnh lại trễ một chút. Một khi pháp trận sụp đổ, luồng lực lượng mất kiểm soát này đủ khiến thân thể hắn trực tiếp nổ tung tới thi cốt cũng không còn.

Lúc này linh lực vô cùng tinh thuần của cực phẩm Kết Anh đan và linh lực khi cửu sắc kim đan vỡ vụn đã hoàn toàn hòa vào nhau, không còn phân biệt được nữa.

Chỉ là vì linh lực của cực phẩm Kết Anh đan lớn quá mức, lại là linh lực không có ý thức, cho nên mới khiến cho lực lượng của cửu sắc kim đan ngoài tầm kiểm soát.

Nhất định phải chuyển hóa linh lực của cực phẩm Kết Anh đan trở thành của mình, nếu không hậu quả khó mà lường được.

Lục Tiểu Thiên phân ra bốn đạo phó nguyên thần đi khống chế Huyền Anh Phong Hồn pháp trận. Chủ nguyên thần thì cố gắng khống chế lực lượng vô chủ kia. Nguồn linh lực vô chủ này khiến cho không gian bên trong pháp trận như long trời lỡ đất. Bốn đạo phó nguyên thần khống chế Huyền Anh Phong Hồn pháp trận bị phản chấn đến suýt nữa trở nên tán loạn, mà chủ nguyên thần cũng trở nên choáng váng trước luồng linh lực khổng lồ này.

Lục Tiểu Thiên không dám buông lỏng chút nào, lỡ như chỉ bởi vì chút lơi lỏng này, dẫn đến pháp trận bị sụp đổ, chỉ vậy thôi sẽ khiến cho mọi chuẩn bị trước giờ của hắn như là công dã tràng.

Lúc này ở trong đan điền của Lục Tiểu Thiên, giống như là một vùng đại dương đang nổi giận. Mà nguyên thần của Lục Tiểu Thiên lại giống như một con thuyền nhỏ giữa cơn cuồng bạo của biển cả.

Chủ nguyên thần bị sóng linh lực đánh cho tối tăm mặt mũi, có khi bị đánh văng lên cao, có lúc lại bị dìm sâu dưới đáy, nhưng chủ nguyên thần vẫn đang cố gắng thích ưng với điều này, cố gắng điều khiển từng li từng tí một.

Một lần, hai lần, ba lần, Lục Tiểu Thiên cũng không nhớ rốt cuộc nguyên thần bản thân đã thất bại bao nhiêu lần.

Cuối cùng, linh cơ trong đầu Lục Tiểu Thiên vừa động. Linh lực cường đại vô song kia giống như một thớt ngựa hoang bị mất cương, bản thân muốn dựa sức một mình, trực tiếp dùng man lực hàng phục nó, chẳng khác nào là nằm mơ giữa ban ngày. Nhưng chỉ cần khống chế được sợi dây cương, thì thớt ngựa hoang đó có hung hãn cỡ nào đi chăng nữa, cuối cùng cũng có lúc sẽ mệt mỏi.

Linh lực của cực phẩm Kết Anh đan vốn đã là vật vô chủ, nhưng lực lượng của cửu sắc kim đan trong đan điền lại không phải thế, mà là pháp lực tinh hoa của Lục Tiểu Thiên tích lũy từng chút một trong mấy trăm năm nay, là cội nguồn lực lượng của một tu tiên giả.

Tuy rằng so với linh lực của cực phẩm Kết Anh đan, nó không là gì, giống như binh lính gặp đại tướng.

Hiện giờ sau khi toái đan, linh lực trong đan điền cũng bị mất kiểm soát, nhưng chung quy chúng cũng là do Lục Tiểu Thiên tu luyện ra, có cảm giác thân thiết với nguyên thần của hắn.

Muốn một bước thành công khống chế linh lực của cực phẩm Kết Anh đan là không hiện thực, không thể nào một lần là thành công.

Hơn nữa Lục Tiểu Thiên cũng đã thất bại vô số lần, vì thế hắn liền lùi một bước thay đổi cách thức khác. Lục Tiểu Thiên thử cảm ứng phần linh lực trong đan điền vốn thuộc về hắn đang lẫn trong biển linh lực kia.

Quả nhiên, rất nhanh, Lục Tiểu Thiên liền cảm nhận được phần lực lượng thân thiết với nguyên thần.

Lục Tiểu Thiên vui mừng không thôi, cố gắng dẫn dắt phần linh lực vốn thuộc về mình kia. Chỉ cần một tia trong đó là được, số còn lại hắn tạm thời không quản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận