Độc Bộ Thành Tiên

Chương 789: Lần lượt tháo chạy

Oa oa, một tràng tiếng kêu khóc gào rú vang lên liên hồi, những Quỷ Anh vốn hung quang đại thịnh liền bị Trấn Yêu Tháp hoàn toàn trấn áp.

Quỷ Anh muốn tránh đi, nhưng lại bị lực lượng trận pháp kiềm chế gắt gao, lực lượng của Trấn Yêu Tháp không hề giữ lại chút nào, trấn áp toàn diện những con Quỷ Anh này.

Từng viên Quỷ Anh không ngừng run rẩy dưới phật ấn và phạn âm của Trấn Yêu Tháp.

Ba một tiếng, đám Quỷ Anh đó lần nữa biến trở lại thành một chuỗi hạt châu, bay về phía Tác Mệnh Anh Tăng. Nhưng dưới sự quan sát tỉ mỉ của Lục Tiểu Thiên, thì thấy hắc khí trong chuỗi Khấp Anh Châu đó đã nhạt đi hơn phân nửa, mơ hồ còn có mấy vết nứt không nhỏ.

"Không!" Tác Mệnh Anh Tăng kêu lên đau đớn, phun ra một ngụm máu đen.

Xoạt! Sau khi Khấp Anh Châu bị tổn hại nặng nề, Tác Mệnh Anh Tăng cũng bị phản phệ. Lúc này hàn khí kinh người do trận pháp hóa thành mang theo vô số bông tuyết từ bốn phương tám hướng cuốn tới, rất nhanh đã hoàn toàn bao phủ Tác Mệnh Anh Tăng vào trong đó.

Tác Mệnh Anh Tăng bị những hàn khí lạnh thấu xương này làm cho cả người run lẩy bẩy.

Thấy tình thế không ổn, Tác Mệnh Anh Tăng liền quát to một tiếng, hắc bào trên người giống như được thổi hơi vào phình to lên. Oanh một tiếng nổ lớn, hóa thành vô số mảnh vỡ, nổ cho những bông tuyết đang bao phủ xung quanh trở nên tán loạn.

Một đạo hôi quang lóe lên, từ bên trong vụ nổ nhanh chóng đào tẩu.

Nhưng còn chưa đợi Tác Mệnh Anh Tăng kịp cao hứng, Trấn Yêu Tháp đã lăng không trấn áp xuống. Ngân quang trên thân tháp vô cùng thuần khiết, bên trên chớp động lượng lớn phạn văn, trấn áp xuống toàn bộ tà khí xung quanh.

Trấn Yêu Tháp nện thẳng vào lưng Tác Mệnh Anh Tăng, đè cả người lão dưới mặt đất. Tác Mệnh anh Tăng giãy giụa kịch liệt, Lục Tiểu Thiên vừa định khống chế hàn khí trong trận pháp lần nữa vây lấy Tác Mệnh Anh Tăng, thừa dịp lão đang bị thương mà tiêu diệt hoàn toàn.

Nhưng Tác Mệnh Anh Tăng cũng không phải tầm thường, trong hai mắt lão lộ ra thần sắc quyết đoán, thân thể từ phần eo trở xuống nổ thành một đoàn huyết vụ, hóa thành một quầng sáng bằng máu nổ vang, thậm chí Trấn Yêu Tháp cũng khó mà áp chế được bị nổ văng đi. Cũng may thân tháp vô cùng kiên cố, chỉ bị dính chút tà khí, chứ không hề bị tổn hại.

Thứ bị ảnh hưởng không chỉ là Trấn Yêu Tháp, mà còn là lực lượng trận pháp ở bốn phía cũng bị nổ ra một khoảng không gian trống rỗng, Tác Mệnh Anh Tăng thừa cơ hội điên cuồng lao đi.

Lục Tiểu Thiên vươn tay triệu hồi Trấn Yêu Tháp, những bông tuyết đầy trời lại cuốn về phía con cửu giai Úng Mộc Yêu Chương kiềm chế cử động của nó, Đế Khôn thừa dịp một trảo trực tiếp đập nát đầu Yêu Chương, sau đó vô cùng bất mãn liếc nhìn Lục Tiểu Thiên.

"Thời khắc không bình thường, không thể chiến đấu quá lâu. Lần sau có cơ hội nhất định sẽ để cho ngươi chiến đấu một cách thống khoái." Cảm nhận được vẻ khó chịu của Đế Khôn, Lục Tiểu Thiên liền cười nói. Đế Khôn thuộc về Phi Thiên Ngân Thi nhất tộc, là một chủng tộc cực kỳ kiêu ngạo, hiếu chiến. Từ sau khi bị Lục Tiểu Thiên thu phục, đa phần thời gian, đều bị hắn cất trong túi linh thú, coi là một loại thủ đoạn cuối cùng, nên Đế Khôn cũng ít khi có cơ hội xuất thủ.

Huynh đệ hai người như Bạch Vô Thường kia, lúc này đang chiến đấu với Viên Cương đến bất phân thắng bại. Về phần Từ Uyển và đôi trung niên phu phụ, cũng đang dần dần chiếm thế thượng phong.

Còn Phó Minh Viễn đang chiến đấu với lão giả râu nâu càng kinh hãi tột độ. Người mà bọn họ ỷ trượng nhiều nhất trong trận chiến này chính là Tác Mạnh Anh Tăng, cho dù là mấy tên tu sĩ Kim Đan hậu kỳ bình thường cũng chưa hẳn có thể là đối thủ của lão.

Phó Minh Viễn từng tận mắt nhìn thấy hai tu sĩ Kim Đan hậu kỳ giống như y vậy, không thể nào chống đỡ được bao lâu dưới tay Tác Mệnh Anh Tăng, liền bị những Quỷ Anh vô cùng hung hãn kia cắn nuốt mất, kết cục cực kỳ thê thảm.

Nhưng từ khi Tác Mệnh Anh Tăng phát ra tiếng hét thảm, Phó Minh Viễn liếc mắt nhìn qua, thì nhìn thấy bộ dạng cực kỳ thê thảm của lão ta. Thân thể chỉ còn lại một nửa, đang điên cuồng bỏ chạy, làm gì còn có một chút uy phong nào giống như trước kia.

Phó Minh Viễn vốn cho rằng hai người Từ Uyển và Viên Cương mới là địch thủ lớn nhất. Y có nằm mơ cũng không thể nào nghĩ tới kẻ khó chơi nhất không ngờ lại là cái tên tiểu tử họ Lục kia. Cái tên thanh niên tóc bạc mà lần đầu y gặp mặt, bộ dạng vô cùng chật vật.

Phó Minh Viễn vô cùng sợ hãi, làm sao còn dám lưu lại nửa khắc, trong lúc phân tâm đã bị một chưởng của lão giả râu nâu đánh trúng ngực. Máu tươi nhuộm đỏ cả vạt áo, xương cũng bị gãy đi mấy cái. Thân hình lảo đảo bất chấp mọi đau đớn lóe lên mấy cái trong trời đông gió tuyết, vận dụng bí thuật kích phát tốc độ của bản thân tới mức cao nhất, nhanh hơn lúc tới đây không chỉ gấp mấy lần.

Đôi huynh đệ ải nhân đang chiến đấu với Viên Cương càng chạy nhanh hơn nữa, hai người một trái một phải, dốc hết khả năng chạy đi. Lục Tiểu Thiên đứng cách họ quá xa, cũng lười để tâm tới hai người này.

Nhưng đối phu phụ trung niên đang chiến đấu với Từ Uyển, và hai con linh thú trước sau đã bị Lục Tiểu Thiên và Đế Khôn giết chết. Lúc này khoảng cách giữa hắn và bọn họ cũng tương đối gần, Lục Tiểu Thiên dễ dàng điều động lực lượng trận pháp bao phủ đôi trung niên phu phụ này.

Những bông tuyết nhỏ mịn rất nhanh xoay tròn gào thét cuốn lấy trung niên phụ nhân trong đôi phu phụ. Trung niên phụ nhân không có thực lực như Tác Mệnh Anh Tăng, làm sao có thể chống đỡ được công kích của hàn khí kinh người này. Thân thể cử động dần dần chậm chạp, liền bị Đế Khôn đang nổi lên sát tính trực tiếp phun ra một đoàn băng lăm sắc hỏa diễm thiêu cháy thành tro bụi.

Mà trung niên nam tử còn lại, sau khi bị lực lượng trận pháp ảnh hưởng, cũng tràn đầy vẻ tuyệt vọng. Hai phụ phu họ liên thủ mà vẫn còn rơi vào thế hạ phong dưới tay Từ Uyển, càng huống chi lúc này đã bị lực lượng trận pháp kiềm chế. Từ Uyển được thế không tha người, Tử Mẫu Ngư Hình Câu lướt tới vạch qua cỗ người trung niên này một đường, một cái đầu bắn lên cao vài thước, cùng với thân thể không đầu ngã ầm ra đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận