Độc Bộ Thành Tiên

Chương 895: An bài phía sau

Trong lòng Lục Tiểu Thiên lập tức vui mừng, bắt đầu bận rộn lấy ra mấy cái trận bàn che giấu khí tức bên trong túi trữ vật. Vị trí bố trí trận bàn trên đỉnh núi không phải quá lý tưởng, Lục Tiểu Thiên liền trực tiếp lấy ra Liệt Địa đao, gọt sạch những ụ đất lồi lõm làm ảnh hưởng tới việc bày trận của hắn.

Sau khi bố trí xong mấy bộ trận pháp che giấu khí tức, còn có vài bộ trận pháp phòng ngự, Lục Tiểu Thiên lần nữa vỗ vào túi trữ vật.

Một viên cầu xung quanh màu trắng, chính giữa một màu đen kịt giống như một nhãn cầu to bằng đầu người, bay ra khỏi túi trữ vật. Nhãn cầu đó trông giống như vật sống vậy, còn chớp chớp hai cái.

Nhãn cầu này chính là con mắt của Càn Thiên yêu Ngư, có một loại công năng kỳ lạ. Sau khi luyện hóa nó, cho dù là thân ở trong bất cứ nơi nào, cũng có thể thông qua con mắt này, nhìn thấy tất cả những gì mà nó thấy.

Nói đến con mắt của Càn Thiên yêu Ngư này, vẫn là lúc trước khi Lục Tiểu Thiên còn ở Trúc Cơ kỳ, bị Chu Thông ép chạy trốn tới truyền tống trận, bị đưa đến Huyết Hồ đảo, cùng hai tượng đá khôi lỗi kia liên thủ xông ra khỏi cấm địa của Huyết Hồ đạo nhân mà đoạt được.

Sát Huyết Hồ (lô) vô cùng trọng yếu với Huyết Hồ đạo nhân, lúc đó Huyết Hồ đạo nhân vì tránh cho có kẻ giá áo túi cơm tiến vào trong cấm địa trộm đi pháp khí của y, vì thế liền bố trí một con mắt của Càn Thiên yêu Ngư, dùng để giám thị hết thảy trong cấm địa, trông coi Sát Huyết Hồ.

Lúc đó Huyết Hồ Đạo Nhân cũng xác thực đã thông qua Càn Thiên Ngư Mục phát hiện Lục Tiểu Thiên và tượng đá khôi lỗi.

Lục Tiểu Thiên lúc ấy rời đi, cũng thuận tay lấy đi cái Càn Thiên ngư mục này, chỉ là mãi vẫn chưa có dịp động đến. Tình cảnh hiện tại có chút hung hiểm, Lục Tiểu Thiên mặc dù đã nhờ gia tộc Thác Thanh Thạch giúp đỡ. Nhưng với tâm tính của hắn, tự nhiên là sẽ không ký thác toàn bộ hi vọng lên trên người gia tộc Thác Thanh Thạch và Thác Thanh Oanh.

Tạm không nói đến giao tình của hắn và bọn họ, cho dù lúc đó muốn tới trợ giúp, nhưng nếu như nửa đường ngoài ý muốn gặp phải yêu thú hoặc là Quỷ tộc khác chặn giết, cũng là chuyện khó có thể biết trước được. Hơn nữa Hạng Tư Thành có còn an bài khác hay không, Lục Tiểu Thiên quả thật cũng không hề nắm chắc.

Lúc này bố trí Càn Thiên ngư mục ở nơi nay, thông qua nó, Lục Tiểu Thiên có thể trực tiếp nắm bắt tình thế biến hóa ở xung quanh. Tới lúc đó cho dù Hạng Tư Thành có hậu thủ gì, hoặc là xuất hiện Quỷ tộc nào khác, bản thân cũng có tâm lý chuẩn bị, kịp thời làm ra phản ứng.

Sau khi bố trí xong Càn Thiên ngư mục, Lục Tiểu Thiên trực tiếp rời khỏi đỉnh núi, lại cách hơn mười dặm, nhìn lại về phía đỉnh núi.

Chỉ dựa vào mắt thường, cách khoảng cách xa như vậy, cũng không thể nào nhìn thấu qua cấm chế phát hiện được dấu vết của Càn Thiên ngư mục. Trong lòng Lục Tiểu Thiên thoáng yên tâm, thần thức vừa động, trước mắt hiện ra một mảnh sương mù mông lung, rất nhanh, trước mắt Lục Tiểu Thiên là toàn bộ cảnh vật mà Càn Thiên mục ngư nhìn thấy, tựa như lúc này bản thân hắn đang ở trên đỉnh núi, quan sát bốn phía, thông qua tầng mây nhàn nhạt, thu hết quang cảnh bên dưới vô tầm mắt.

Núi non chập trùng, cổ thụ che trời cao thấp không đồng đều, phi cầm tẩu thú . . .

"Xem ra hiệu quả đúng là không tồi."

Sau khi bận rộn một hồi, cuối cùng cũng có thu hoạch, trên mặt Lục Tiểu Thiên lộ ra một nụ cười hài lòng.

Trước kia ở trong thế tục, hắn từng nghe được một câu nói. Không có đồ vật vô dụng, chỉ do mình sử dụng sai địa điểm, sai thời gian.

Lúc này quay đầu nhìn lại, Lục Tiểu Thiên cảm thấy câu nói này quả thật không sai. Trong đa số tình huống, Càn Thiên mục ngư không có bao nhiêu tác dụng, hiện tại sử dụng lại giống như nét bút của Thần vậy.

Vốn Lục Tiểu Thiên chỉ lẻ loi một mình, trong tình huống sắp phải đối mặt nhiều cao thủ Kim Đan hậu kỳ như thế, trong lòng khó tránh khỏi cũng có vài phần lo âu. Hiện tại sắp xếp trước rồi hành động, tuy rằng vẫn là lẻ loi một người, nhưng niềm tin trong lòng cũng gia tăng thêm không ít.

Hai ngày sau, một nhóm chín người cùng nhau ngự không phi hành, đáp xuống đỉnh một ngọn núi, dẫn đầu chính là Hạng Tư Thành.

Lục Tiểu Thiên không nhanh không chậm đi trong đám người, trên mặt ngẫu nhiên lộ ra vài phần thần sắc suy tư, trên thực tế hắn vẫn còn có một số việc chưa nghĩ thông suốt.

Chỉ là cơ hội trước mắt thật sự khó có được, đã không còn thời gian để cho hắn cân nhắc thêm nữa. Cũng may hắn đã bố trí được một số hậu thủ, cũng không phải hoàn toàn không có chuẩn bị.

Đấu Cuồng Hổ mãi vẫn không hề tiếp xúc với Lục Tiểu Thiên lần nữa. Từ sau lần chạm mặt trước, y chưa hề nói thêm một câu nào với Lục Tiểu Thiên, phảng phất như hai người chưa hề quen biết.

Trong lòng Kim Trường Đạo cũng có vài phần thấp thỏm. Vốn khi lão tiến vào nơi này, địa vị trong đội ngũ là có một không hai, tự cho rằng thực lực bản thân là mạnh nhất. Nhưng tình cảnh hiện tại của lão cũng không hề tốt hơn Tôn Hữu Tài bao nhiêu, trong số những người ở đây, gần như là tồn tại tầng đáy, chỉ có thể miễn cưỡng hơn Tôn Hữu Tài một chút. Mà ả nữ nhân Hạ Như Sương kia, vài ngày trước thì còn có chút tránh né, lúc này không ngờ lại trắng trợn liếc mắt tán tỉnh qua lại với Diệp Tư Thành. Trong lòng Kim Trường Đạo tuy rằng phẫn hận, nhưng cũng chỉ có thể nuốt giận mà không dám nói gì.

Về phần Lục Tiểu Thiên, kim Trường Đạo thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn về phía hắn, thấy hắn trên đường đi rất là kiệm lời, đối với những an bài của Hạng Tư Thành, cũng không hề có bất kỳ dị nghị nào. Trong lòng Kim Trường Đạo không khỏi có chút buồn bực, cũng không biết rốt cuộc trong lòng Lục Tiểu Thiên đang suy nghĩ điều gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận