Độc Bộ Thành Tiên

Chương 187: Đông Phương Nghi

Hắc y phụ nhân đưa tất cả mọi người một đường hướng nam, bay hơn mười dặm, vượt qua mấy đỉnh núi, ở một nơi bằng phẳng dưới chân một ngọn núi, có thể nhìn thấy một cái doanh trại cỡ lớn, hẳn là mới lập không lâu.

Một đoàn người hạ xuống doanh trại, trong doanh trại có không ít tu tiên giả. Lục Tiểu Thiên cũng không ngờ tới bọn họ ở phụ cận Địa Diễm Sơn quanh quẩn bao lâu nay, không ngờ ở một nơi không xa có một cái doanh trại như vậy mà không biết, thật sự là quá sơ suất rồi.

"Xuống đi thôi, các ngươi làm việc cho Chu gia, xong việc Chu gia cũng sẽ không bạc đãi các ngươi. Tự mình chặt một số cây cối tự kiến tạo một chỗ ở đi, sau đó phải phục tùng sự chỉ huy của Chu gia. Dư Hoa chính là đội trưởng của các ngươi." Hắc y phụ nhân chỉ một thanh niên cao gầy bên cạnh nói.

"Bọn vãn bối nhất định sẽ phục tùng mệnh lệnh của Dư đội trưởng." Từ đạo sĩ là người đầu tiên ứng tiếng nói.

Tên lỗ mũi trâu này lại giành đi cơ hội biểu hiện của mình, Bàn hòa thượng vẻ mặt phiền muộn.

Hắc y phụ nhân gật đầu, đang muốn rời đi thì phía trên bầu trời, một đạo uy áp khổng lồ quét tới. Tuy rằng không phải nhằm vào đám tu sĩ Luyện Khí kỳ bọn họ, nhưng cỗ khí thế vượt xa thường nhân đó cũng khiến trong lòng Lục Tiểu Thiên kinh hãi. Kim Đan tu sĩ! Lúc hắn vừa rời khỏi Huyết Sắc Cấm Địa, cũng chỉ có trên thân tu sĩ Kim Đan kỳ mới có thể cảm thụ được loại uy thế khủng bố không thể hình dung này. Cho dù hắn đã đạt tới Trúc Cơ tầng hai, nhưng vẫn không hề có chút lòng tin có thể ngăn cản một kích tiện tay của tu sĩ Kim Đan kỳ. Không chỉ vì pháp lực hai bên chênh lệch như trời và đất, mà trình độ pháp lực tinh thuần cũng không thể nào so sánh được. Chỉ có một ít lực lượng lôi điện tàn lưu trong cơ thể, hắn vừa phải luyện thể, lại vừa luyện đan, còn tốn hết hơn một năm thời gian mới hoàn toàn có thể tiêu trừ nó.

"Ha ha, Đông Phương tiên tử, cuối cùng cũng phải phiền tới ngươi rồi." Kim quang lóe lên, một tu sĩ trung niên mặc kim bào không có cổ áo từ trong doanh trại phóng lên tận trời. Tu sĩ trung niên mày rập mũi cao, tướng mạo có chút anh tuấn, chỉ là đôi mắt trũng sâu trông y có thêm mấy phần khí chất âm u.

"Bái kiến lão tổ!" Từ khi kim bào trung niên này xuất hiện, hắc y phụ nhân lập tức một tay để ngang trước ngực, quỳ một chân dưới đất thần sắc trang nghiêm hành lễ.

"Bái kiến lão tổ!" Lúc này bên trong doanh trại đông đảo tu sĩ đều quỳ xuống.

Lục Tiểu Thiên cũng bắt chước theo, trong lòng âm thầm khẽ cười, cho dù là đệ tử của Cổ Kiếm Tông và Thanh Đan Cung nhìn thấy Kim Đan lão tổ, cũng không cần hành lễ lớn như thế. Từ thần tình hưởng thụ trên vẻ mặt của Chu gia lão tổ này, có thể thấy được cho dù là Kim Đan thế gia, với tu tiên môn phái chính thống vẫn có chút khác biệt. Nhưng thật ra Đông Phương tiên tử trong miệng Chu gia lão tổ này lại có thể để cho một Kim Đan lão tổ coi trọng như vậy, đồng thời xưng là tiên tử, hẳn là tu vi không chênh lệch lắm với lão, chỉ sợ cũng là tu vi Kim Đan kỳ. Trong Địa Diễm Sơn này đến tột cùng có đồ vật gì, không ngờ lại dẫn tới hai tu sĩ Kim Đan kỳ.

Đông Phương tiên tử trong miệng Chu gia lão tổ chỉ nghe tên, còn chưa thấy người. Bất quá rất nhanh, cuối chân trời có một bóng hình màu trắng lăng không bay đến. Làn da trắng nõn nà, mắt ngọc mày ngài, tay áo bồng bềnh, một đầu tóc đen đón gió tung bay, đôi mi nhàn nhạt, không hề trang điểm cũng không ảnh hưởng chút nào dung nhan khuynh thế kia, đôi mắt như nước trong sáng như có như không vẻ thanh lãnh, khiến người khác không dám khinh nhờn.

Thật là một đóa phù dung tươi đẹp, Lục Tiểu Thiên tự hỏi bản thân cũng là một người tâm trí kiên nghị, khi nhìn thấy bạch y nữ tử này cũng nhịn không được mà thất thần một hồi.

"Tử đệ của Chu gia, còn không bái kiến Đông Phương tiên tử." Chu gia lão tổ nhìn thấy Đông Phương Nghi hai mắt liền phát sáng, phất tay áo một cái, âm thanh giống như tiếng chuông lớn vang vọng toàn doanh trại Chu gia.

"Bái kiến Đông Phương tiên tử!" Doanh trại Chu gia hơn ngàn tu sĩ đồng thanh ứng tiếng, khí thế hùng hồn.

"Chu đạo hữu khách khí rồi, lần này dị tượng ở Địa Diễm Sơn nếu không sớm xử lý, sợ rằng sẽ kinh động không ít người. Ta chỉ mới đến còn phiền Chu đạo hữu giúp ta giảng giải một chút tình hình phụ cận Địa Diễm Sơn." Đông Phương Nghi cười nhạt nói, trên người phát ra khí chất đặc biệt khiến người khác không dám quá thân cận, lại không cảm thấy băng lãnh tới mức bất cận nhân tình.

"Được, vậy mời mời Đông Phương tiên tử hạ mình đến chỗ ta nghị sự, ta sẽ nói hết toàn bộ tình huống ở Địa Diễm Sơn cho tiên tử." Chu gia lão tổ nghe vậy gật đầu.

Thân hình lóe lên, người phía dưới cơ hồ không thể thấy rõ ràng. Chu gia lão tổ cùng Đông Phương Nghi rời đi như thế nào, đã mất đi bóng dáng hai người.

Không ít tu sĩ lúc này vẫn còn ngơ ngác nhìn lên không trung, vì Đông Phương Nghi mà khuynh đảo, chỉ bất quá đối phương là người có thể đứng song song với Chu gia lão tổ đều là tu sĩ Kim Đan kỳ, căn bản không phải đám tu sĩ đứng dưới này như bọn họ có thể thân cận.

"Tình hình Địa Diễm Sơn này có chút kỳ quặc, sau khi thiên thạch từ trên trời rơi xuống, xuất hiện một cái hố sâu to lớn, sâu không thấy đáy. Ta từng tự mình đi tới xem xét, nhưng cũng gặp phải chút phiền phức."

Sau khi đưa Đông Phương Nghi vào phòng nghị sự, Chu Thông liền nói thẳng vào vấn đề chính.

"Chu đạo hữu đã là tu sĩ Kim Đan kỳ, không biết có vật yêu tà gì khiến cho Chu đạo hữu cảm thấy khó giải quyết?" Đông Phương Nghi hỏi.

"Yêu thú chỉ là điều thứ yếu, Viêm Lang, Hỏa Tích... ở phụ cận Địa Diễm Sơn này không đáng để lo. Nhưng thật ra có một loại Hỏa Biên Bức số lượng đặc biệt nhiều, có một con Hỏa Biên Bức cực lớn ở bên trong hang động, số lượng Hỏa Biên Bức trong đó nhiều vô số kể. Một khi kinh động chính nó, ngay cả tiên tử và ta, chỉ sợ cũng chỉ có thể phất tay áo lui lại, không thể dễ dàng trêu vào."

"Ngoại trừ như vậy, hang động phía dưới Địa Diễm Sơn còn câu thông khắp nơi, tựa hồ có một loại lực lượng có thể ngăn cách thần thức. Ngay cả ta khi tiến vào trong, thần thức cũng không thể thăm dò được bao xa liền bị dội ngược trở về."

"Không ngờ lại có chuyện như vậy, vừa rồi nhìn thấy trong doanh trại của ngươi tụ tập nhiều tu sĩ thấp giai như vậy, ngươi định dùng chiến thuật biển người?" Đông Phương Nghi khẽ cau mày, nghe tên Chu Thông này nói, thì Địa Diễm Sơn này thật sự có chút khó giải quyết rồi.

"Tiên tử thật sự cực kì thông minh. Không sai, tu sĩ Kim Đan kỳ tiến vào trong đó, thần thức bị hạn chế. Hơn nữa khí tức của tu sĩ Kim Đan kỳ dễ dàng kinh động lượng lớn yêu thú bên trong Địa Diễm Sơn. Cho nên mới dùng đám tu sĩ thấp giai này chia thành mấy tiểu đội tiến vào trong hang động bên dưới để thăm dò. Nếu như có dị động nào, tiên tử và ta liền có thể lập tức đuổi tới. Đồng thời cũng khống chế tán tu xuất hiện ra vào ở phụ cận Địa Diễm Sơn này, cũng vừa may ngăn cản tình huống ở Địa Diễm Sơn bị tiết lộ ra ngoài." Chu Thông nói ra một phen an bài và bố trí ở bản thân ở Địa Diễm Sơn này.

"Thì ra là vậy, Chu đạo hữu thật sự là hao tâm tốn lực rồi. Lần này nếu như thu hoạch được dị bảo, hoặc là phát hiện được quáng mạch to lớn. Công lao của Chu đạo hữu là lớn nhất, tông môn nhất định sẽ trọng thưởng cho Chu đạo hữu." Đông Phương Nghi gật đầu nói.

"Trọng thưởng gì đó ta không quan tâm, lẽ nào tiên tử thật sự một chút cũng không biết được một mảnh si tình của ta đối với tiên tử?" Chu Thông nhìn khuôn mặt kiều diễm mỹ lệ của Đông Phương Nghi, lộ ra thần sắc si mê. "Ta đã nói rõ với lão tổ trong tông môn, nếu như lần này ta có thể phát hiện mỏ linh thạch lớn hoặc là thiên tài địa bảo, lão tổ sẽ tứ hôn cho ta. Linh vật sản sinh ở Địa Diễm Sơn này, chính là sinh lễ mà ta dâng cho Huyền Băng Môn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận