Độc Bộ Thành Tiên

Chương 1419: Tìm được

Trong thời gian nửa năm qua, Quận Vương phi Vu Nhã lần lượt cảm ứng được mười lăm người đồng dạng trên thân có Mặc Vi tinh đồ, nhưng những người này đều không phải là cung trang nữ tử mà Lục Tiểu Thiên muốn tìm.

Chỉ khi đến Thanh Đỉnh thành này, Tiểu Bạch Khuyển mới cảm nhận được khí tức của đối phương.

Cho đến thời điểm này, mặc dù mạng sống của Vu Nhã vẫn còn nằm trong tay mình, nhưng Lục Tiểu Thiên cũng không triệt để tín nhiệm ả. Tính mệnh đối với một vị tu sĩ mà nói, cũng không phải là thứ đáng sợ nhất. Đáng sợ là sống không bằng chết. Chí ít Vu Nhã tình nguyện để hắn kích phát cấm chế tầng thứ ba của Âm Dương Hồn Chú phù rồi mất mạng, cũng không muốn nói ra bí mật phía sau của Mặc Vi tinh đồ.

Mà toàn bộ Hạng quốc, dạng người trên thân có Mặc Vi tinh đồ giống như Vu Nhã này tuyệt đối không phải số ít. Bởi vì sự cẩn thận, biết mình biết ta, Lục Tiểu Thiên đã tự mình nhìn thấy qua mấy người, có hai tên vẫn chỉ là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, cũng có tu sĩ Kim Đan kỳ, thậm chí ngoại trừ cung trang nữ tử ra, còn có hai người có tu vi còn cao hơn Vu Nhã một chút.

Trên thân của vài kẻ có Mặc Vi tinh đồ này, đằng sau đều có bí mật riêng. Lục Tiểu Thiên nhìn thế nào cũng đều cảm thấy như có người đang cố tình làm vậy, hoặc là nói đám người này đều đến từ cùng một địa phương, thuộc về một cái chủng tộc hoặc tổ chức nào đó.

"Có lẽ bản thân phải đối mặt không chỉ là cung trang nữ tử này mà thôi." Lục Tiểu Thiên sờ sờ cằm. Chí ít cho đến khi biết được bí mật phía sau Mặc Vi tinh đồ, lời của Vu Nhã không thể hoàn toàn tin tưởng được.

Chỉ là đối với Mặc Vi tinh đồ này, Lục Tiểu Thiên cũng không có hứng thú quá lớn, hắn bây giờ muốn chỉ là lấy lại Linh Tủy Tinh Thể ngọc mà thôi . Còn những cái khác, không liên quan đến bản thân. Bảo vật trên người đã có không ít, đủ để tu luyện tới Nguyên Anh hậu kỳ, tạm thời không cần mơ tưởng xa vời.

Sau khi rời khỏi khu rừng rậm rạp, Lục Tiểu Thiên lắc mình biến hoá, lần nữa biến thành một thư sinh mặc lam sắc nho sam, với thân hình hơi gầy và khuôn mặt vàng vọt như sáp.

Trung ương Thanh Đỉnh châu thành, là một cái tam túc thanh đỉnh (Đỉnh màu xanh ba chân) cao tới mấy chục trượng. So sánh với Hạng Nam châu, Thanh Đỉnh châu là hạch tâm bảy châu của Hạng quốc, quy mô rõ ràng còn lớn một bậc.

Phía trên thanh sắc cự đỉnh, tựa hồ mang theo một loại khí vận nào đó, không ngừng lơ lửng trên không của Thanh Đỉnh châu thành.

Có những người tu tiên và nhiều loại linh thú khác nhau đến và đi không dứt trên đường phố.

"Gâu Gâu!" Tiểu Bạch Khuyển hưng phấn đong đưa cái đuôi nhỏ, nhẹ sủa về phía hướng chính Nam.

Trên mặt Lục Tiểu Thiên hiện lên một nụ cười, hắn rất quen thuộc với hành động này của Tiểu Bạch Khuyển, là đang cách mục tiêu rất gần rồi. Dù cho đối phương có vận dụng Dịch Dung thuật cao minh hơn đi nữa, thậm chí dùng thủ đoạn đặc thù cải biến khí tức trên thân cũng vô dụng. Lục Tiểu Thiên đã tự mình thử qua rồi, ngay cả Dịch Hình đan cũng không cách nào giấu giếm cái mũi của Truy Linh khuyển.

"Làm tốt lắm." Khi đến trước Đả Tạo Phường của một gia tộc gọi là Nguyên thị, Lục Tiểu Thiên nhìn thấy một người nữ tử thân mặc áo cổ tròn dựng đứng, ôm sát eo, một kiện tử sắc phượng nguyệt trường bào, nhưng thần sắc lại băng lãnh, ngồi trên một cỗ xe do ba con cửu giai linh Quán kéo đi, lao vút về phía một ngọn cự phong có linh khí nồng đậm đằng xa.

Bề ngoài cỗ xe bao phủ bởi một màu bạc trắng có uy áp bức người, đê giai tu sĩ bình thường căn bản không dám tới gần. Còn có ba tên tỳ nữ ăn mặc cung trang xinh đẹp tự mình khu sử cửu giai linh Quán.

"Cung trang nữ tử này đúng là phô trương lớn thật." Ánh mắt Lục Tiểu Thiên lướt qua xe của đối phương,

Nơi cự phong có linh khí nồng đậm kia, sơn môn có ghi một chữ Nguyên. Chính là Nguyên gia trong thập đại gia tộc tu tiên truyền thừa xa xưa ở Hạng quốc.

Kể từ khi Tần Lĩnh đại đế khai sáng Tiên triều, chế độ môn phái trước đây cơ hồ tuyệt diệt ở Xích Uyên đại lục. Tuy nhiên đây chỉ là tình thế mà thôi, tuy rằng các môn phái không còn tồn tại, nhưng các đại thương hội, tu tiên gia tộc lại thừa dịp quật khởi.

Trải qua vô số năm phát triển, những tu tiên gia tộc này sớm đã không phải chỉ có cùng một họ. Vì để làm lớn mạnh thêm thế lực của mình, tu tiên gia tộc cũng không ngừng thu nạp những cường giả ngoài tộc, cũng như có thể bái sư, thu đồ đệ.

Lúc này tuy các tu tiên gia tộc và môn phái có sự khác nhau nhất định, nhưng trên tổng thế thì vẫn là giống nhau. Về phần các thương hội thì lại giống với chế độ của môn phái hơn.

Trước mắt, Nguyên gia khiến người ta kiêng kị nhất chính là đại tu sĩ Nguyên Thiên Phóng, với một thân Băng Hệ pháp thuật thần thông hiếm ai sánh bằng. Các thành viên khác của Nguyên gia, cùng với các cường giả Nguyên Anh kỳ khách khanh không cùng họ khác, số lượng vượt quá hai ngón tay.

Trong các thế lực tu tiên lớn trên toàn lãnh thổ Hạng quốc, Nguyên gia đủ sức xếp vào hàng thứ sáu. Ngoài khu vực rộng lớn ở Thanh Đỉnh thành không thua kém gì sơn môn Linh Tiêu cung, Nguyên gia còn sở hữu không ít lãnh địa với nhiều báu vật thiên nhiên và linh vật phong phú ở các tiên thành khác.

"Nhìn chiếc xe đó tiến vào Tiên vực thuộc sở hữu của Nguyên gia, Lục Tiểu Thiên đương nhiên sẽ không tự tiện xông vào lãnh địa của đối phương. Với thực lực hiện tại của hắn, tự nhiên vẫn còn chưa đủ để chống lại một quái vật khổng lồ như Nguyên gia này.

"Xem ra còn phải tìm kiếm cơ hội khác mới được." Lục Tiểu Thiên đứng yên lặng trên một vách đá cheo leo trong rừng thông, đã chờ đợi lâu như vậy, hắn tự nhiên là không thiếu chút kiên nhẫn này.

Và ngay cả khi đối phương có rời khỏi Nguyên gia, thì chỉ cần còn ở trong Thanh Đỉnh thành này, cũng sẽ không thuận lợi cho việc xuất thủ. Nói thế nào thì đối phương cũng là một cường giả Nguyên Anh, cho dù Lục Tiểu Thiên có thể đánh giết đối phương, cũng phải tốn một phen công phu, ba động pháp lực tạo ra cũng đủ để thu hút sự chú ý của những cường giả nguyên anh khác.

Càng huống chi, đối phương còn có một kiện bảo vật cực kì thần dị có thể ẩn nặc hành tung, ngay cả Chân Huyễn Băng Đồng cũng không thể nhìn thấu tung tích. Nếu tùy tiện xuất thủ lần nữa, rất có thể sẽ biến thành cuộc truy đuổi giống như lần trước ở trong bí cảnh.

"Cung trang nữ tử này rõ ràng cũng là người có thân phận hiển hách. Trước tiên hãy tìm cơ hội điều tra rõ thân phận của ả. Về phần thời cơ động thủ, chỉ có thể đợi trước rồi xem sau." Lục Tiểu Thiên quyết định chủ ý, thân hình lóe lên liền biến mất.

Lần nữa xuất hiện, người đã ở trong thành, trên một con đường tương đối gần với Nguyên gia. Hắn đang nghĩ biện pháp định tìm người của Nguyên gia để hỏi thân phận của cung trang nữ tử kia, liền nhìn thấy xa xa có mấy tên tu sĩ đang ngự không bay tới từ phương hướng của Nguyên gia.

"Di?" Trên mặt Lục Tiểu Thiên mang theo vài phần thần sắc kinh ngạc. Người nữ tử xinh đẹp đi đầu kia không ngờ lại là người quen của hắn trước đây. Nhưng lúc trước người này không phải là ở Vọng Nguyệt ư, vì sao lại xuất hiện ở Hạng quốc của Xích Uyên đại lục? Bản thân mình lầm lạc tới đây thì cũng thôi đi. Nữ tử này tu vi không cao, không ngờ cũng đi tới nơi đây. Xem ra cơ duyên cũng không tệ, hiện tại tu vi cũng đã là Kim Đan hậu kỳ rồi.

"Thật là vô xảo bất thành thư, thôi cũng được, đang lo không biết tìm ai hỏi, nếu như ngươi đã đi ra từ Nguyên gia, thế thì tìm ngươi vậy." Trên mặt Lục Tiểu Thiên nở một nụ cười, lập tức truyền âm cho nữ tử kia.

"Triệu Ly, cố nhân Vọng Nguyệt, một mình tới đây hội ngộ một chút."

Triệu Ly nghe được truyền âm, sắc mặt lập tức thay đổi. Nàng nhìn xung quanh nhưng không thể cảm nhận được ai là người truyền âm cho mình. Nhìn ra xa, trên đường phố người đi kẻ lại, đối phương có tu vi cao hơn bản thân nhiều. Nếu là tu sĩ Kim Đan kỳ truyền âm, dù không thể lập tức phát hiện đối phương cụ thể là ai, ít nhất cũng có thể cảm nhận được phương hướng đại khái. Nhưng bây giờ nhìn lại, nàng hoàn toàn không có chút manh mối.

Nàng ở đây đã không còn sử dụng tên Triệu Ly lúc trước nữa. Ít nhất là ở Xích Uyên đại lục,không ai biết đến cái tên này của nàng. Đối phương không chỉ gọi được tên trước đây của nàng, mà còn biết được xuất thân của nàng, làm sao mà không khiến nàng kinh ngạc?

"Xem ra đối phương chắc chắn xuất thân từ Vọng Nguyệt, nhưng không biết là ai?" Triệu Ly thầm nghĩ trong lòng.

"Đơn đạo hữu, sao vậy?" Một tu sĩ trung niên với đôi lông mày rậm và đôi mắt to đi bên cạnh hỏi.

"Vừa nãy ta nhớ ra một việc chưa xử lý, các vị đi trước một bước, ta sẽ tự đến sau." Triệu Ly do dự một chút rồi trả lời.

"Cũng được, Đơn đạo hữu đừng nên trì hoãn quá lâu, nếu không Vũ Văn trưởng lão truy cứu, sẽ khó mà giải thích." Tu sĩ trung niên với đôi lông mày rậm gật đầu, dẫn theo ba người còn lại tiếp tục đi về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận