Độc Bộ Thành Tiên

Chương 181: Dưỡng thương

Sau khi đạt được Bối Thanh Thảo, giải quyết được chướng ngại cuối cùng của việc luyện thể. Lúc này thể phách của hắn đã mạnh hơn trước đây không ít. Chỉ đợi sau khi bài trừ đi lực lượng lôi điện, thực lực của hắn sẽ đề thăng cực lớn. Đương nhiên, tuy rằng lúc này bản thân hắn chỉ có thể pháp huy ra công kích tương đương với Luyện Khí trung kỳ. Nhưng hơn nửa năm nay, dưới sự trị liệu của Dưỡng Hồn Đan, phó nguyên thần cũng đã khôi phục.

Hơn nữa sau khi dùng Thất Tinh Trận diệt sát Nhạc Tùng, có được ngô công khôi lỗi của y. Hắn cũng có thể khống chế khôi lỗi này chiến đấu. Chiến lực gần như không thua kém gì tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Thông qua hơn nửa năm nghiên cứu, thuật khống chế khôi lôi của hắn đã tăng lên trên diện rộng. Ngoại trừ ngô công khôi lỗi ra, trong túi trữ vật của Nhạc Tùng và trung niên mặt vàng trước đó, còn có mấy con đê giai khôi lỗi Luyện Khí hậu kỳ, đại viên mãn.

Thương thế trên người còn chưa khỏi hẳn, Lục Tiểu Thiên tạm thời cũng không có dự định tiếp tục đi lịch luyện.

Tháng ngày ở trại ngựa cũng tương đối an nhàn. Đám người ở trại ngựa cũng biết Lục Tiểu Thiên tuy rằng trẻ tuổi, nhưng lại là một cao nhân ẩn thế. Vốn hai người huynh muội Trì Côn chỉ biết mấy món võ nghệ thô thiển, ngay cả kiếm khách cửu lưu trên giang hồ cũng không bằng. Trong hơn nửa năm nay, võ công đã cao tới đến đáng sợ. Đám người phụ trách chăn ngựa trong lòng vừa ngưỡng mộ vừa đố kị, có lòng muốn bái Lục Tiểu Thiên làm sư phụ. Nhưng thường ngày ngay cả mặt Lục Tiểu Thiên còn không thấy đã bị Trì Lâm đá ra ngoài rồi. Đám người này lúc này cũng minh bạch, Lục Tiểu Thiên không hề muốn gặp quá nhiều người như họ nghĩ. Vì thế cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, cảm khái hai huynh muội Trì gia sao vận khí tốt như vậy.

Hai huynh muội Trì Côn và Trì Lâm cũng có chút khác biệt. Trì Côn tuy rằng là huynh trưởng, nhưng sau khi võ nghệ có thành tựu, liền yêu thích xông pha ở thế giới bên ngoài. Luôn luôn đi ra ngoài quận thành, mỗi lần quay về đều mang theo một đống đồ vật, cao hứng vui vẻ nói với Trì Lâm thế giới bên ngoài quận thành, phồn vinh ra sao, náo nhiệt như thế nào. Mà Trì Lâm thì lại yêu thích ở bên cạnh Lục Tiểu Thiên để luyện tập võ kỹ. Lục Tiểu Thiên ngoại trừ tu luyện cũng sẽ có lúc ngẫu hứng chỉ điểm kiếm pháp cho Trì Lâm. Khiến cho hai huynh muội khi tỉ thí, Trì Lâm vẫn luôn lợi hại hơn một chút.

Lại qua hai tháng, Trì Côn sau một thời gian tu luyện, lại buồn chân không chịu được mà đi ra ngoài quận thành, tới khi đêm muộn mới trở về. Bất quá đi theo Trì Côn trở về còn có mấy trăm hắc giáp thiết kỵ tay cầm binh khí. Cầm đầu là một trung niên khí thế còn lạnh giá đầy khí sát phạt, vừa nhìn thấy đã biết là người đã trải qua nhiều trận chiến, sát phạt vô tình. Mấy trăm kỵ binh uy phong lẫm liệt nghiêm nghị vây quanh hai cỗ xe ngựa do tám con ngựa kéo đi ở giữa.

Tiếng vó ngựa lọc cọc kinh động toàn bộ người ở trại ngựa, Trì Lâm tay cầm đoản kiếm xông ra. Vẻ mặt đề phòng nhìn mấy trăm thiết kỵ này. Sau khi nhìn thấy Trì Côn vô sự, cũng tạm thời yên lòng. Bất quá rất nhanh Trì Lâm lại cau mày hỏi: "Đại ca, đây là chuyện gì, huynh dẫn theo nhiều người về đây làm gì?"

"Ách, không phải huynh dẫn những người này tới, người đến là gia chủ. Bọn họ, bọn họ muốn gặp sư phụ." Trì Côn gãi gãi đầu lúng túng nói.

Lúc này một cánh tay ngọc vén rèm xe lên, một thiếu phụ ung dung cao quý từ trong xe ngựa đi xuống, theo bên cạnh bà còn có một thiếu nữ trẻ tuổi, tuổi chừng hai mươi, diễm lệ dị thường. Mà trong một xe ngựa khác lại xuất hiện một lão giả tóc hoa râm, ánh mắt lấp lánh có thần, bên cạnh có một thiếu nữ tuổi chừng mười lăm mười sáu, tướng mạo bình thường nhưng lại vô cùng trấn định. Ngoài những người này ra còn có một hòa thượng bụng phệ mặc tăng y.

Trên thân ba người này mặc dù không có khí tức ba động mạnh mẽ, bất quá lại khiến Trì Côn sợ hãi nhìn họ. Vốn còn nghĩ với công phu của y ngoại trừ sư phụ và muội muội ra, rất ít người có thể so bì, nhưng không nghĩ tới sau khi xuất thủ với hòa thượng, y ngay cả sức phản kháng cũng không có đã bị đối phương bắt giữ. Nghe xưng hô của Tiêu phu nhân, ba người Bàn hòa thượng* và lão đầu kia, cùng với thiếu nữ đó tựa hồ là tiên trưởng, lẽ nào mấy người này là tiên nhân trong truyền thuyết?

*Bàn hòa thượng: hòa thượng mập, dịch vậy cho khi xưng hô đọc dễ hơn. Lão tác giả này xưng hô mấy nhân vật phụ của phụ tùm lum quá.

"Trì công tử, vị này là muội muội ngươi sao, quả nhiên là vẻ đẹp trời sinh, bộ dạng của một mỹ nhân a. Xin hỏi sư phụ của ngươi ở đâu, ta và mấy vị tiên trưởng muốn gặp mặt một lần."

Tiêu phu nhân tự nhiên thoải mái nói với Trì Côn, tuy rằng huynh muội Trì Côn ở trại ngựa cũng là người làm cho Tiêu gia. Nhưng thực lực mà hai huynh muội này biểu hiện ra đã không dưới tuyệt thế võ giả. Nhân tài như vậy ở quận Xích Hà, thậm chí là toàn bộ Ngụy quốc, ngoại trừ đám tiên nhân cao cao tại thượng, cũng là tồn tại đỉnh tiêm trong giới võ giả. Tự nhiên không thể xem bọn họ như hạ nhân được, càng huống chi sau lưng hai người còn có một vị sư phụ cao thâm mạc trắc.

Dù sao Tiêu gia vẫn là truyền thừa thế gia, Tiêu phu nhân vô cùng ôn hòa, chỉ cần một hai câu đơn giản đã tiêu bớt phân nửa địch ý của Trì Lâm rồi.

"Sư, sư phụ ta còn không biết có chịu gặp các ngươi không. Ta đi hỏi sư phụ đã." Trì Lâm do dự một lúc. Tới nhiều người như vậy, trực tiếp cự tuyệt tựa hồ cũng không hay lắm, càng huống chi trại ngựa này dù sao cũng thuộc về Tiêu gia.

"Để đám tiên trưởng chúng ta đợi ở bên ngoài, còn muốn coi sư phụ ngươi muốn gặp bọn ta hay không. Sư phụ ngươi thật là kiêu ngạo quá đó." Lúc này Bàn hòa thượng lại âm dương quái khí, liếc xéo Trì Côn nói: "Muội muội ngươi không hiểu chuyện, lẽ nào ngươi cũng không hiểu chuyện sao? Còn không mau đi gọi sư phụ ngươi ra đây?"

"Sư phụ không phải là người của trại ngựa, dựa vào cái gì các ngươi muốn gặp là gặp." Trì Lâm nghe xong, lập tức quay đầu lại trợn mắt nói với Bàn hòa thượng.

"Đừng, muội muội, vị tiên trưởng này rất lợi hại." Trì Côn giật nảy mình, y biết Bàn hòa thượng này rất lợi hại, nên sợ tên mập không cao hứng. Trì Côn vội vàng xuống ngựa kéo Trì Lâm qua một bên.

"Không biết điều." Bàn hòa thượng vẻ mặt sầm xuống, khí thế kinh người đột nhiên xuất hiện, tăng bào trên người không gió tự bay. Khí tức pháp lực áp bách mấy trăm thớt chiến mã đều xao động bất an. Đám chiến mã này đều đã được huấn luyện nghiêm ngặt, cho dù là trên chiến trường cũng sẽ không xuất hiện tình huống như vậy.

Mà thân là người bị nhắm vào, huynh muội Trì Côn đối diện trực tiếp với uy hiếp của Bàn hòa thượng sắc mặt càng thêm tái nhợt.

"Kẻ không biết điều chính là các ngươi." Một âm thanh nhan nhạt vang lên. Hai bóng đen to lớn lăng không hạ xuống. Một cái là mộc đầu nhân* có hai cánh sau lưng, cao hơn một trượng. Nhưng thân hình vô cùng linh hoạt. Còn có một đầu cự hùng đồng dạng cao như thế, toàn thân đen kịt, trông vô cùng nặng nề.

*Mộc đầu nhân: người gỗ.

Mộc đầu nhân thì cũng thôi đi, còn có hai cánh phía sau nên động tác cũng nhẹ nhành linh hoạt. Nhưng hắc hùng là do một loại thanh đồng tạo thành, vô cùng nặng nề. Nhất cử nhất động cũng khiến cho mặt đất run lên. Hai con khôi lỗi một trước một sau vây lấy hòa thượng mập còn có lão giả và thiếu nữ kia vào giữa.

Hai con khôi lỗi xuất hiện, khiến cho khí thế áp bức của hòa thượng mập bị cắt đứt. Hai người Trì Côn, Trì Lâm cũng trở nên dễ chịu hơn.

"Bàn hòa thượng, đây là do ngươi trêu chọc, đừng kéo luôn hai ông cháu ta vào."

Lão giả vội vàng kéo thiếu nữ lui sang một bên, nhìn thấy hay con khôi lỗi không hề ngăn cản, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời cũng có chút cười trên nỗi đau người khác, tên Bàn hòa thượng này bình thường vô cùng kiêu căng, nhưng tu vi chỉ bất quá có Luyện Khí tầng năm. Hiện giờ đụng phải mấy con khôi lỗi nhị giai, tam giai này, sợ rằng là sẽ không dễ chịu đâu.

"Sư phụ!" Nhìn thấy Lục Tiểu Thiên từ trong phòng đi ra, Trì Lâm ủy khuất kêu lên một tiếng, rồi lui lại sau người hắn. Tuy rằng vô cùng kinh hãi với sự xuất hiện của hai thứ đồ vật kỳ dị này, bất quá trong lòng Trì Lâm, vị sư phụ trẻ tuổi này tự nhiên là không gì không làm được.

Khi đám người này nhìn thấy Trì Lâm gọi một thanh niên còn trẻ tuổi là sư phụ, mấy trăm người có mặt ở đây đều kinh hãi không thôi. Một người trẻ tuổi như vậy, không ngờ có thể khiến cho tên tiên nhân mập mạp lợi hại và khoa trương kia chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận