Độc Bộ Thành Tiên

Chương 1129: Giết trở về

"Sư huynh, là đệ, là đệ." Thấy Lục Tiểu Thiên nhận ra mình, Bành Đại Dụng liên tục gật đầu không ngừng. Vào lúc y đang tuyệt vọng nhất, lại được Lục Tiểu Thiên cứu ra. Lại cộng thêm giao tình của hai người khi cùng gia nhập vào Linh Tiêu cung, Bành Đại Dụng đương nhiên xem Lục Tiểu Thiên là vị cứu tinh của mình.

Lúc này khi Lục Tiểu Thiên truyền vào cơ thể một tia pháp lực, Bành Đại Dụng chỉ cảm thấy tia pháp lực này vô cùng tinh thuần, khiến cả người y cảm thấy thư thái. Thân thể vốn đã mệt lã chỉ còn có nửa tính mạng, lại lần nữa khôi phục lại chút sinh cơ.

"Đệ đã chịu khổ thôi, những thứ này đệ cầm lấy đi." Lục Tiểu Thiên duỗi ngón tay ra, một cái túi trữ vật lơ lửng trước mặt Bành Đại Dụng.

Bành Đại Dụng này cũng coi như là người nhẫn nhịn chịu cực, tuy rằng y chưa từng giúp đỡ Lục Tiểu Thiên, nhưng cũng không hề có ý đồ không tốt với hắn. Giữa hai người cũng coi như có chút giao tình, coi như là uyên duyên, lúc này giúp đỡ Bành Đại Dụng một chút cũng chỉ là việc tiện tay thôi.

"Đa tạ Lục sư huynh" Bành Đại Dụng nhận lấy túi trữ vật, lại òa khóc nức nở. Tuy bọn họ cùng là người tu tiên, nhưng hôm nay đã trải nghiệm qua đại bi đại hỉ, tâm tình khó tránh khỏi có chút mất khống chế.

"Vị Bành sư huynh này, hiện tại huynh nên gọi là Lục cung chủ mới phải. Vệ cung chủ đã vẫn lạc, trước mặt huynh là vị tâm nhậm cung chủ mới được lập của Linh Tiêu cung ta!" Một đệ tử Trúc Cơ kỳ tên Nghiêm Tất Tiêu của Linh Tiêu cung ở bên cạnh nhắc nhớ Bành Đại Dụng.

"Hả!" Bành Đại Dụng không khỏi sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lục Tiểu Thiên, dường như ý thức được gì đó nên vội vàng hành lễ.

"Thôi đi, ngươi mới vừa được giải cứu, trước tiên hãy đi nghỉ ngơi khôi phục, những lễ nghi này miễn đi. Đợi sau khi khôi phục được chút khí lực, lại hiệp trợ ta chỉ huy Phi Thiên chiến thuyền này." Lục Tiểu Thiên cong ngón tay bắn ra một tia pháp lực nhu hòa nâng Bành Đại Dụng lên.

"Dạ, đa tạ cung chủ."

Hốc mắt Bành Đại Dụng lại đỏ lên. Tuy rằng Lục Tiểu Thiên trước mắt đã từ một đồng bối trước kia, một bước nhảy vọt lên chức vị cung chủ. Thân phận giữa hai người như giữa trời và đất, nhưng hắn ta vẫn còn hoài niệm phần giao tình cũ này, coi là phúc phận mà kiếp trước bản thân tu được.

Khi nghe thấy Lục Tiểu Thiên bảo y hiệp trợ chỉ huy Phi Thiên chiến thuyền này, lồng ngực Bành Đại Dụng đột nhiên ưỡn lên. Bị nô dịch nhiều năm như vậy, chính Bành Đại Dụng cũng hoài nghi bản thân có phải sắp trở thành phế vật rồi không, không ngờ rằng hiện giờ đã sắp được ủy thác trách nhiệm to lớn thế này. Trước kia trong Linh Tiêu cung cũng có Phi Diên chiến thuyền, nhưng hình thể còn chưa bằng một nửa Phi Thiên chiến thuyền này. Mà hiện tại không ngờ có tận năm chiếc chiến thuyền bốn lớn một nhỏ đang nghe theo sự chỉ huy của Lục Tiểu Thiên.

Thân là đồng môn của Lục Tiểu Thiên, lại có quan hệ không tệ với hắn, Bành Đại Dụng lập tức ý thức được bản thân nên có trách niệm với việc mà hắn đã mở miệng nhờ, nên liền ưỡn ngực nói. "Cung chủ, mấy năm nay đệ tử đã chịu không ít tủi nhục trong tay đám tu sĩ Chiến Nguyệt minh. Hiện tại đã được cung chủ giải khai phong ấn trong cơ thể, chính là lúc khí lực đang dồi dào, nên không cần phải nghỉ ngơi nữa."

Lời Bành Đại Dụng nói cũng không phải giả, có được một tia pháp lực của Lục Tiểu Thiên đưa vào trong cơ thể vừa rồi. Đan điền và gân mạch gần như khô cạn của Bành Đại Dụng, như có được một dòng chảy ấm áp len lỏi qua, tuy rằng tia pháp lực này cuối cùng cũng tan biến, không thể lưu lại, nhưng trạng thái của Bành Đại Dụng lúc này đã tốt hơn những tù binh khác rất nhiều rồi.

"Cũng được, bản thân ngươi tự cân nhắc đi." Lục Tiểu Thiên mỉm cười gật đầu. Những kẻ trên thuyền này đều là những người bị Chiến Nguyệt minh nô dịch quá lâu rồi. Thù hận trong người bọn họ thậm chí không cần Lục Tiểu Thiên đi cổ động, trước mắt có cơ hội báo thù, tuy rằng vẫn còn hơi mệt mỏi nhưng so với niềm vui mừng khi được giải thoát thì không là gì cả.

Lúc này tu sĩ bốn phía cũng đều nhìn Bành Đại Dụng với ánh mắt ganh tỵ. Cùng là thân tù binh, tuy rằng đều đã được giải cứu, nhưng số phận Bành Đại Dụng hiện tại lại vượt xa bọn họ. Không ngờ y lại có quan hệ với vị tân nhậm cung chủ của Linh Tiêu cung này. Về sau ở trong tông môn có được một chỗ dựa vững chắc, ngoại trừ đám Nguyên Anh lão tổ thường ngày không quan tâm thế sự ra, còn có ai lớn hơn chức vụ cung chủ?

"Chư vị rơi vào trong tay địch nhân lâu ngày như vậy, hôm nay Lục mỗ cũng do cơ duyên xảo hợp giết tới đây, chứng tỏ số mệnh chư vị chưa tuyệt, khí số Vọng Nguyệt tu tiên giới ta chưa tận. Hiện tại trong tay ta có năm chiếc chiến thuyền, trước đó đã phá hủy hơn ba chiếc của địch nhân. Nhưng hiện tại chúng ta vẫn ở trong địa bàn của đối phương, hy vọng chư vị đạo hữu đồng lòng cùng ta giết trở về.

Âm thanh của Lục Tiểu Thiên không ngừng vang vọng trên không trung, truyền tới khắp các chiến thuyền còn lại.

"Giết trở về!"

"Giết trở về!"

Tu sĩ trên tất cả chiến thuyền đều đồng loạt lên tiếng. Trong đám người này có một số nhỏ là tu sĩ Kim Đan kỳ, phần lớn là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, và một phần Luyện Khí kỳ. Hiện tại Lục Tiểu Thiên đề cập đến việc trở về, lập tức kích động tâm tình trong lòng bọn họ.

Năm chiếc chiến thuyền, lúc này không hề dừng lại nữa, xếp thành một hàng dài, dốc hết tốc độ lao về phía tiền tuyến.

Cờ xí trên thuyền được tháo xuống đổi lại thành cờ xí của Linh Tiêu cung. Năm chiếc chiến thuyền một đường lao nhanh trong khu vực của Chiến Nguyệt minh, dọa cho không ít tu sĩ đối địch hồn bất phụ thể. Năm chiếc chiến thuyền này mà đồng loạt khai hỏa, hoàn toàn có thể san bằng cả một môn phái.

Đám tu sĩ Trúc Cơ kỳ đối địch đang phi hành ngẫu nhiên gặp phải trên đường đều bị dọa cho suýt tí nữa rơi xuống mặt đất. Chỉ bất quá hiện giờ Lục Tiểu Thiên không có dự định đánh giết bất kỳ ai để tránh làm chậm trễ lộ trình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận