Độc Bộ Thành Tiên

Chương 610: Đạo cô hung hãn

Ngay cả Lục Tiểu Thiên ở cách đó không xa cũng bị vạ lây.

"Các ngươi không phải là đối thủ của ả ta, mau lui lại!" Xích Vân Tang nhìn thấy một màn trước mắt, lập tức sắc mặt đại biến, hét lớn giống như tiếng chuông vang vọng.

Ngoại trừ Xích Vân Tang ra, Lục Tiểu Thiên là người còn lại biết rõ được sự lợi hại của đạo cô này nhất. Dù sao vừa rồi Xích Vân Tang cũng đã tự mình động thủ qua, mà những người khác đều lo chiến đấu với đối thủ của mình, không ai có thể như Lục Tiểu Thiên dùng phó nguyên thần chăm chú quan sát quá trình chiến đấu nguy hiểm giữa hai người Xích Vân Tang và đạo cô.

Lục Tiểu Thiên biết rõ sự lợi hại của cây phất trần màu bạc kia, làm sao lại ôm hy vọng chiếm tiện nghi mà liên thủ đối phó với đạo cô. Một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ đã bị thương sẽ đáng sợ như thế nào thì hắn không rõ, cũng không muốn tự mình đi nếm thử.

"Bích Nhi, mau lui lại!" Đạo cô khẽ hô lên một tiếng. Ánh mắt nhìn về phía đám người Triệu Nam Tinh, Hà Hữu Sinh, Dư Hiểu và cả Lục Tiểu Thiên không hề mang theo một tia cảm tình nào, giống như là nhìn một vật chết vậy.

"Hắc hắc, nỏ mạnh hết đà mà thôi, nạp mạng đi!" Tay trái Hà Hữu Sinh vung lên, lấy ra một cái đại thuẫn màu vàng đất ngăn ở trước người, pháp khí đinh ba xoay tròn trên đỉnh đầu một vòng liền nhoáng lên, hóa thành vô số cây đinh ba đâm về phía đạo cô.

Triệu Nam Tinh và Dư Hiểu của Thiên Hải Các lúc này đều tự lấy ra pháp khí của bản thân công kích về phía đạo cô.

Pháp khí của Dư Hiểu là một cái ngân sắc phi hoàn. Trong mấy năm nay, Lục Tiểu Thiên vẫn luôn nhìn thấy Dư Hiểu sử dụng nó để đánh giết yêu thú, có thể biến lớn biến nhỏ theo sự khống chế của chủ nhân, không chỉ có lực sát thương mạnh mẽ, mà hiệu quả khốn địch cũng vô cùng tốt. Một khi bị ngân sắc phi hoàn quấn lấy, cho dù là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ muốn thoát ra cũng không phải là chuyện dễ.

Nhưng đối mặt với công kích của ba người, còn có Xích Vân Tang thực lực mạnh mẽ từ phía trước đang nhanh chóng lao đến. Trên mặt đạo cô cũng không hề có chút thần sắc hoảng loạn nào, trong quá trình Lục Tiểu Thiên lui về sau, hắn nhìn thấy đạo cô khẽ ấn lên trên cán cây phất trần. Những sợi phất trần trên đó đột nhiên rời khỏi cán, rồi lại đứt thành mười mấy đoạn. Mỗi một đoạn lại lần dược đứt rời, sau đó vô số đoạn nhỏ kết hợp lại, biến thành một quả cầu gai to cỡ nửa cái quyền đầu. Những sợi phất trận đâm ra trông cũng không hề dày đặc, mà thưa thưa thớt thớt. Hơn mười quả cầu gai phân biệt đánh về phía Dư Hiểu, Hà Hữu Sinh, và Triệu Nam Tinh. Hai tên tu sĩ Kim Đan trung kỳ, một tên Kim Đan sơ kỳ.

Mấy cái trong đó trong lúc bay về phía Hà Hữu Sinh, bóng cây đinh ba ngập trời đâm về phía quả cầu gai đó đều lần lượt sụp đổ.

Mà ngân sắc phi hoàn của Dư Hiểu lại bị mấy quả cầu gai khắc gắt gao giữ chặt, ngay cả pháp khí công kích của Triệu Nam Tinh cũng đồng dạng gặp phải ngăn cản. Lục Tiểu Thiên rõ ràng nhìn thấy được mấy quả cầu gai đó vừa ngăn cản tấn công của mấy kiện pháp khí đồng thời cũng đang nhanh chóng tiêu hao, dần dần thu nhỏ lại. Lúc này sắc mặt của đạo cô cũng trở nên tái nhợt hơn vài phần, hiển nhiên ả trả giá bằng việc tổn hại vũ khí bổn mệnh để tung ra công kích như vậy đã khiến cho bản thân càng thêm bị thương nặng hơn.

Chỉ bất quá đám người Dư Hiểu muốn vượt qua được sự ngăn cản của những quả cầu gai này lại không phải là chuyện nhất thời nửa khắc có thể làm được.

Lục Tiểu Thiên còn đang chần chừ có nên tham gia vào việc vây công đạo cô đó không thì lúc này dị biến lại phát sinh. Trên người đạo cô đó đột nhiên bốc lên từng làn hắc vụ (khói đen), trong nháy mắt hắc vụ liền bao phủ phương viên hơn trăm trượng, mắt thường khó có thể nhìn thấy được mọi thứ xung quanh. Lục Tiểu Thiên giật mình vội vàng bạo lui khỏi vị trí cũ, Xích Vân Tang cũng bị kinh sợ mà cầm chặt lấy bảo tháp từ trên không trung ấn mạnh xuống. Lục Tiểu Thiên chú ý tới thần sắc tức giận của Xích Vân Tang, hiển nhiên là Xích Vân Tang cũng không thể nào trực tiếp nhìn ra được sự quái dị của làn hắc vụ này.

Trong làn hắc vụ, có hai tiếng hét thảm liên tiếp vang lên của một nam một nữ, nghe vô cùng quen thuộc. Lục Tiểu Thiên chạy ra được một đoạn khoảng cách, lúc này quay đầu nhìn lại. Nơi bụng hai người Triệu Nam Tinh và Dư Hiểu lúc này đã tràn đầy những vết lỗ kim châm, vị trí bị thương chính là đan điền nơi yếu hại, hai người trực tiếp mất mạng thi thể trên không trung vô lực rơi xuống đất.

Ngay cả Hà Hữu Sinh lúc này cũng kêu lên đau đớn, thân thể nhanh chóng lui ra khỏi hắc vụ. Trên mặt Hà Hữu Sinh lúc này tràn đầy vết máu, nhìn qua hẳn là bị cây phất trần kia trực tiếp đánh thẳng lên mặt tạo thành. Trong quá trình Hà Hữu Sinh lui lại, y cũng sợ hãi không thôi. Một đòn phất trần vừa rồi của đạo cô vốn đáng lẽ là đánh về phía cổ họng y, nhưng y đã may mắn tránh được, nên chỉ bị đánh vào mặt. Lúc này nửa bên mặt trái đã hoàn toàn hoại tử, nửa bên đầu tựa hồ bị đối phương đánh cho tê liệt, nếu không phải ý chí cầu sinh cực kỳ mạnh mẽ, sợ rằng lúc này cũng đã chết dưới cây phất trần của đạo cô đó rồi.

"Thật to gan! Nạp mạng đi!" Xích Vân Tang nhìn thấy một màn trước mắt, không khỏi tức giận vô cùng, sự tức giận điên cuồng đó ngay cả Lục Tiểu Thiên cũng cảm thấy chấn kinh.

Bất quá chỉ là chết đi hai tên tu sĩ của Thiên Hải Các là Triệu Nam Tinh và Dư Hiểu. Vương Đà Quái, nữ tử tóc bạc Bạch Linh, bao gồm cả Lục Tiểu Thiên hắn trong đó, ngoại trừ cảm thấy đạo cô này thật sự quá hung hãn mạnh mẽ, cũng không hề cảm thấy có điều gì bất thường. Dù sao trong Phiêu Miểu Điện nguy hiểm như vậy, vẫn lạc mất một hai người cũng là điều vô cùng bình thường. Nhưng nhìn thần sắc của Xích Vân Tang, trong cơn phẫn nộ thậm chí còn mang theo một tia tức giận điên cuồng.

Xích hắc bảo tháp trong tay Xích Vân Tang lần nữa phóng lớn, trấn áp về phía hắc vụ.

Đạo cô đã lao ra khỏi hắc vụ, trong tay kéo theo một vị đạo cô trẻ tuổi đồng dạng cũng mặc đạo bào nhanh chóng chạy đi xa, bỏ mặc ba tên đồng bạn khác.

"Lưu lại tính mạng của mấy người này!" Xích Vân Tang trầm giọng quát, giọng điệu không hề có chỗ chối từ. Đồng thời ánh mắt nhìn về phía Lục Tiểu Thiên và Hà Hữu Sinh đã thụ thương kia. "Không nên đấu đá giở trò, hãy ngăn bọn chúng lại. Bất kỳ ai để tên nào chạy thoát, ta sẽ hỏi tội người đó."

Lúc này Xích Vân Tang đã khôi phục lại ngữ điệu thủ lĩnh của mình. Trong mắt đám người Vương Đà Quái và Hà Hữu Sinh lóe qua một tia không vui. Nhưng hai tên tu sĩ Triệu Nam Tinh và Dư Hiểu của Thiên Hải Các vừa chết, những người còn lại cho dù có liên thủ, cũng chưa hẳn sẽ là đối thủ của Xích Vân Tang. Vừa rồi Xích Vân Tang đã áp chế được ả đạo cô kia, tuy rằng ả đã là nỏ mạnh hết đà, nhưng loại cường giả Kim Đan hậu kỳ như Xích Vân Tang, thủ đoạn xác thực cũng quá mức cường hãn.

Lục Tiểu Thiên nghe vậy, cũng không nhiều lời, trực tiếp sử dụng Liệt Địa Đao cùng với Bạch Linh gia nhập chiến đoàn. Bởi vì mất đi hai vị đồng môn, lúc này gương mặt Dương Thúy Vân vô cùng tức giận điên cuồng tấn công một thanh niên đã thụ thương.

Xích Vân Tang không nói hai lời, bảo tháp trong tay bay ra, trực tiếp trấn áp về phía nữ tử váy đen còn lại có thực lực mạnh nhất.

"Đạo cô đã bỏ mặc các ngươi để chạy đi, với thủ đoạn của các ngươi, còn chưa thể nào chống lại được ta. Hiện tại thúc thủ, đi theo thám hiểm cùng đội ngũ chúng ta. Ta có thể làm chủ tha mạng cho các ngươi. Nếu như không chịu, thì chớ trách ta xuất thủ độc ác giết chết các ngươi." Bảo tháp của Xích Vân Tang lơ lửng trên đỉnh đầu của nữ tử váy đen, trong nháy mắt, ả ta đã không thể nào ngăn nổi, hai đầu gối sụn xuống quỳ trên mặt đất, gương mặt đầy vẻ tủi nhục.

Hai tên tu sĩ khác đã bị trọng thương nghe vậy lập tức hai mắt sáng lên, không ngờ tới dưới loại tình huống như vậy lại còn có thể nhặt lại được một mạng.

"Nếu như vị đạo hữu này đã nói như vậy, thế thì dừng tay đi, chúng ta nguyện ý đi theo mặc cho đạo hữu sai sử, chỉ cần tha cho chúng ta một mạng là được." Trên mặt mấy người này đều lộ ra thần sắc may mắn vội nói.

"Ta khuyên chư vi không nên ôm suy nghĩ tìm kiếm cơ hội thừa cơ bỏ trốn. Vừa rồi ta không giết chư vị, chỉ cần sau này chư vị không làm điều gì sai quấy, ta cũng sẽ không làm gì chư vị. Đương nhiên, nếu như trong lòng chư vị có ý đồ xấu, thế thì không dễ nói chuyện đâu." Xích Vân Tang thu hồi lại bảo tháp, giọng điệu nghiêm túc nói.

Ánh mắt hai người Vương Đà Quái và Hà Hữu Sinh khẽ động, ngay cả Dương Thúy Vân cũng nhìn về phía Vương Đà Quái. Bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận