Độc Bộ Thành Tiên

Chương 472: Sự quái dị bên trong thạch động

"Nói không sai, bất quá bên trong nếu như thật sự có cấm chế thì con Tinh Mục Thạch Ngư kia vừa rồi lao vào cũng đã kích phát nó rồi, vừa đi vừa quan sát vậy." Tả Hiền vừa nói xong, người đã bắt đầu tiến về phía trước.

Lục Tiểu Thiên sắc mặt ủ rũ, không nói lời nào, trực tiếp tiến vào trong thạch động. Tả Hiền nói không sai, nếu như vừa rồi thật sự có cấm chế gì, cũng đã bị Tinh Mục Thạch Ngư kích phát rồi. Trên thực tế Tả Hiền cũng không hề thẳng thắn như lời vừa nói, cũng là một người có tâm cơ. Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng tốc độ bước đi lại không nhanh như vậy. Xem bộ dạng như muốn kích động người khác đi tới trước. Lục Tiểu Thiên một chút cũng không hề e ngại, thân thể bay lên trực tiếp tiến vào trong thạch động đó.

Tả Hiền nhìn thấy Lục Tiểu Thiên dẫu đầu đi vào, khóe miệng giật giật, bước chân vốn đang bước ra cũng lập tức chậm lại, tựa hồ như nhìn thấy bên trong có gì đó quỷ dị.

Hoàng lão quái và Ngô thị huynh muội mấy người đều vẻ mặt quái dị, hiển nhiên cũng không nghĩ tới lại thuận lợi như vậy, là đã có người ra làm chim đầu đàn.

Nhưng vốn trong lòng mấy người bọn họ đều cho rằng Lục Tiểu Thiên là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường, chỉ là hiện tại nào dám coi Lục Tiểu Thiên như một người bình thường. Đối phương không chỉ thực lực trác tuyệt, thậm chí còn có một kiện đan nguyên pháp khí cực kỳ lợi hại. Từ cách xuất thủ trước đó, có thể thấy được mộc trâm phụ nhân tu vi cao nhất cũng chưa hẳn có thể mạnh hơn tên Lục Tiểu Thiên trông vô cùng điệu thấp này bao nhiêu. Hoàng lão quái trong nhóm người này cũng tương đối là kẻ lắm lời, càng là kẻ khi yếu sợ mạnh, bình thường đều hay khinh khi Triệu Nguyên Quân. Bất quá dưới loại tình hình trước mắt, cho lão mấy cái gan, cũng không dám buông lời khinh khi với Lục Tiểu Thiên một mực rất ít nói này. Thế giới của tu tiên giả, thực lực vi tôn, tài nghệ không bằng người, đối phương cũng sẽ không bởi vì lão niên kỷ lớn mà mặc cho lão làm xằng làm bậy.

Sau khi tiến vào thạch động, trên mặt Lục Tiểu Thiên bất tri bất giác hiện lên một tia cười lạnh, vỗ vào túi linh thú một cái. Một đạo quang mang màu xám bạc lóe lên. Lục Tiểu Thiên đưa đệ tam nguyên thân lưu lại trên thân Đế Khôn.

Vô luận là người hay là yêu thú, đối với việc nguyên thần khác lưu lại trên cơ thể mình, đều muốn bài trừ đi cho thống khoái. Dù sao thân thể cũng là của mình, làm sao lại chịu chia cho người khác một nửa, cho dù là linh thú bình thường, dung nạp nguyên thần của chủ nhân cũng sẽ có chỗ không thoải mái.

Nhưng Lục Tiểu Thiên trước đây khi dùng Thất Hồn Ấn xóa đi ký ức của Đế Khôn, dù sao cũng là tận tay hao phí lượng lớn thời gian để tế luyện nó, bên trong Thất Hồn Ấn đó cũng mang theo không ít khí tức của bản thân hắn. Vì thế sau khi Đế Khôn mất đi ký ức, mức độ trung thành với hắn mới có thể cao như vậy. Tạm thời để đệ tam nguyên thần kỳ thác trên thân thể Đế Khôn, cũng sẽ không có vấn đề gì.

Đối với thạch động đột nhiên xuất hiện này, Lục Tiểu Thiên có một loại bản năng cảnh giác, càng huống chi nơi này còn xuất hiện khí tức trận pháp. Lục Tiểu Thiên nghiên cứu trận pháp đã được mấy năm thời gian, nên càng thêm hiểu rõ uy lực của trận pháp. Có một số trận pháp, cho dù là do tu sĩ Luyện Khí kỳ chủ trì, cũng đủ để gây ra uy hiếp trí mạng với tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Nhưng trận pháp càng lợi hại, thông thường thủ đoạn cũng sẽ bị giới hạn nhiều một chút, trước lưu lại Đế Khôn ở bên ngoài để đề phòng bất trắc.

Nếu không phải muốn bố trí một cái hậu thủ, thì Lục Tiểu Thiên làm sao lại thật sự ngốc tới mức trực tiếp là người đầu tiên tiến vào trong thạch động này.

"Lục đạo hữu cũng đã tiến vào rồi, chúng ta vừa rồi khi vây công Tinh Mục Thạch Ngư xuất lực cũng không nhiều bằng Lục đạo hữu, còn đứng ngây ra đó làm gì?" Khi Lục Tiểu Thiên là người đầu tiên tiến vào thạch động, người phía sau cũng lần lượt theo vào. Mộc trâm phụ nhân đi phía sau đội ngũ, lợi dụng ưu thế tâm lý là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, quét mắt nhìn đám người Hoàng lão quái và Ngô thị huynh muội.

Dưới sự thúc giục của mộc trâm phụ nhân, Hoàng lão quái, Tả Hiền, Ngô thị huynh muội, còn có Triệu Nguyên Quân cũng lần lượt tiến vào trong thạch động. Mộc trâm phụ nhân nhìn thạch động trước mắt cười lạnh một tiếng, vươn tay phát ra một đạo Truyền Âm phù. Truyền Âm phù đó một mực bay thẳng lên trên một chiếc thuyền nhỏ đang nằm trên một hòn đào lơ lửng nằm cách ngoài mấy trăm dặm. Một trung niên đại hán mặt đầy ria mép thu được Truyền Âm phù, liền nhe răng cười. Hai tay vung lên, cả người liền giống như một con Thương Ưng (Diều Hâu) tung cánh bay lên trời cao, lao tới bên trên khu vực trọng thủy trước đó, rồi phá nước lao vào.

Đại hán râu ria đi tới trước động khẩu nhưng cũng không hề trực tiếp tiến vào, mà ở xung quanh quan sát, tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì đó.

Lúc này đám người Lục Tiểu Thiên đã tiến vào trong thạch động, quái thạch bên trong lởm chởm, trong nước mơ hồ có một cỗ mùi vị huyết tinh còn chưa tan ra. Là do Tinh Mục Thạch Ngư trước đó bị trọng thương lưu lại, trong lòng Lục Tiểu Thiên hơi yên tâm một chút. Đi theo mùi vị huyết tinh trong nước tìm tới đây, chỉ là thạch động này cũng không có lối ra nào khác, con Tinh Mục Thạch Ngư đó có chắp cánh cũng khó thoát.

Nhưng càng đi sâu vào trong động, trong lòng Lục Tiểu Thiên mơ hồ sinh ra một cỗ cảm giác bất an. Cái thạch động này trông giống như là một cái đại hình trận pháp, mà hắn lúc này đã ở bên trong trận pháp đó rồi. Với nhãn lực của Lục Tiểu Thiên, còn nhìn ra không ra được đây cụ thể là trận pháp gì, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra được chút manh mối. Mấy người kia tuy rằng cũng rất là cẩn thận, nhưng thần sắc vẫn như thường, duy chỉ có mộc trâm phụ nhân, khóe mắt cũng có chút ngưng trọng. Trong lòng Lục Tiểu Thiên run lên, lẽ nào mộc trâm phụ nhân này cũng là một Trận Pháp Sư? Xem bộ dạng trình độ trận pháp có lẽ cũng không thấp hơn hắn, nếu không cũng sẽ không có thần tình như vậy.

Tốc độ của mọi người rất nhanh, chốc lát công phu đã tiến sâu vào trong mấy dặm. Khiến đám người Ngô Tinh huynh muội phiền não chính là không hề phát hiện ra bảo vật gì. Ngoại trừ một số linh thạch rải rác ra, không hề thu thoạch được gì khác. Mà mục tiêu lúc này của mọi người là con Tinh Mục Thạch Ngư đó, làm sao có thể vì chút linh thạch rải rác kia mà lãng phí thời gian.

"Thật là nhiều xương cá a!" Sau khi đi qua mấy khúc ngoặc, trước mắt xuất hiện một khu vực rộng lớn. Chỉ thấy bên trên một khu đất trống trải, chất đầy xương của Tinh Mục Thạch Ngư. Xem ra nơi con Tinh Mục Thạch Ngư thụ thương đó chạy trốn, không phải là di chỉ của cổ tu sĩ, mà giống như là một cái mộ huyệt của Tinh Mục Thạch Ngư hơn.

Chỉ là trong đôi mắt của Lục Tiểu Thiên lóe qua một đạo tinh mang. Nơi này không ngờ lại có nhiều xương cá như vậy, nhưng không hề tìm được một viên Tịch Tinh Thạch nào, chính là mấy ánh mắt phát ra tinh mang đó trên thân Tinh Mục Thạch Ngư. Không hề nghi ngờ gì nữa, trước mắt tuy rằng không có dấu tích hoạt động của tu sĩ Nhân tộc, nhưng đám Tịch Tinh Thạch này khẳng định đã bị người khác lấy đi rồi.

Lại liên tưởng tới nơi này có khí tức bố trí trận pháp, phản ứng đầu tiên của Lục Tiểu Thiên chính là nơi này không nên ở lâu. Sự việc càng gần thành công thì đúng là lại càng thêm khó khăn, trắc trở, con Tinh Mục Thạch Ngư thụ thương kia, sinh cơ cũng dần dần mất đi, hiển nhiên là không chống đỡ được bao lâu nữa, cho dù là phải rời khỏi, hắn cũng nhất định phải lấy được con mắt của Tinh Mục Thạch Ngư này.

Liệt Địa đao không hề do dự phá không chém về phía con Tinh Mục Thạch Ngư đang trọng thương kia.

Cơ hồ đồng thời, mộc trâm phụ nhân cũng lựa chọn xuất thủ. Một đao một kiếm, một trái một phải, khiến cho con Tinh Mục Thạch Ngư đó không có khả năng tiếp tục bỏ chạy.

Xoẹt một tiếng, đao kiếm phá thể tiến vào, Tinh Mục Thạch Ngư đó giãy giụa kịch liệt. Nhưng dưới tình huống khí lực đã tổn thất quá nhiều, lực phòng ngự của Tinh Mục Thạch Ngư đã đại giảm. Một đao của Liệt Địa đao lần nữa chém lên trên lưng Tinh Mục Thạch Ngư, cắt sâu vào trong thịt. Hai con mắt to như cái tô bắn ra ngoài. Mắt cá vốn vô cùng linh động, sau khi rơi ra khỏi thân thể Tinh Mục Thạch Ngư, với tốc độ mắt thường có thể thấy được đang nhanh chóng đông cứng lại, biến thành một hạt châu ẩn chứa tinh quang, mang theo thần thái kỳ dị.

Lục Tiểu Thiên vươn tay ra, hút hai hạt châu đó vào tay. Đám người Ngô thị huynh muội, còn có Hoàng lão quái nhìn thấy liền ngưỡng mộ. Bất quá thực lực của Lục Tiểu Thiên bày ra trước mắt, bọn họ cũng không dám tiến lên tranh đoạt, dù sao vẫn còn thừa lại mấy viên, về phần có đủ chia hay không, tranh đoạt trước rồi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận