Độc Bộ Thành Tiên

Chương 970: Sĩ biệt tam nhật

Thanh niên lập tức kéo dài khoảng cách với nữ tử họ Tưởng, lại nghĩ đến tu vi bản thân cao thâm hơn nữ tử trước mặt, trong lòng hơi yên tâm một chút. Chỉ là sự quỷ dị của nữ tử họ Tưởng này lại khiến y không dám có chút chủ quan nào.

"Cái này thì ngươi không cần phải biết." Trên mặt nữ tử họ Tưởng nở một nụ cười lạnh.

Trong lòng thanh niên nhảy dựng, bỗng nhiên cảm giác được từng cơn đau từ trong đan điền, cưỡng ép vận chuyển pháp lực không ngờ lại khiến cho chúng nghịch chuyển bên trong kinh mạch, trong lúc nóng vội không kịp đề phòng liền kêu lên thảm thiết. Đột nhiên sau đầu y tê rần, trước mặt tối sầm lại rồi ngất đi.

Chỉ thấy một nữ tử váy trắng khoác áo tơi màu trắng đang nhẹ nhàng cất bước đi tới, trong lúc tùy tiện nhấc chân đã vượt khoảng cách ngàn trượng, trông giống như Súc Địa Thành Thốn vậy. Nữ tử váy trắng như không nhuốm bụi trần, váy áo dán sát vào người, uyển chuyển phác họa ra một thân hình nóng bỏng bên trong.

"Phường chủ!" Nữ tử họ Tưởng khom người hành lẽ với nữ tử váy trắng.

"Có hỏi ra tung tích của Thanh Thư thiết quyển không?"

Giọng nữ tử váy trắng như tiếng chim Oanh, vô cùng êm tai, nghe vào khiến người ta có một loại cảm giác dụ hoặc dị thường, ngay cả Lục Tiểu Thiên đang lẩn tránh ở trong rừng rậm cách đó không xa, cũng cảm thấy có chút dị thường trong lòng.

Nghe giọng nói này, quả nhiên là La Bình Nhi. Hắn thầm nghĩ nữ tử này vốn là trời sinh Độc Âm chi thể, sớm vào lúc Trúc Cơ kỳ đã vô cùng mị hoặc lòng người. Hiện tại trở thành tu sĩ Kim Đan kỳ, cỗ khí tức điên đảo chúng sinh đó càng khiến người ta khó lòng kiềm chế nổi. Thanh Thư thiết quyển sao? Trong lòng Lục Tiểu Thiên mỉm cười. La Bình Nhi, Linh Âm phường, rất tốt, vừa vặn để cho bản thân gặp phải.

"Vừa rồi thừa dịp tên tiểu tử này không chủ ý đã hỏi han được một câu. Đối phương vô ý thức hồi đáp, quả nhiên đã lộ ra sơ hở. Tiểu tử này biết được tung tích của Thanh Thư thiết quyển, chỉ bất quá y lại đi nói với Cực Lạc đảo chủ, xem ra sự tình lại phát sinh biến hóa rồi."

"Im lặng!" La Bình Nhi bỗng nhiên trầm giọng quát. "Ngươi thật là không cẩn thận, bị người khác theo dõi mà không biết. Các hạ, ở sau lưng nghe người khác nói chuyện không phải là hành vi của chính nhân quân tử."

Linh giác thật là nhạy bén, Lục Tiểu Thiên giật mình bất ngờ. Hắn không ngờ cảm xúc bản thân vừa rồi hơi có chút ba động liền bị La Bình Nhi nắm bắt được. Xem bộ dạng của La Bình Nhi, có lẽ vừa mới tiến vào Kim Đan trung kỳ không bao lâu, không ngờ lại có linh giác nhạy bén như thế.

"Sĩ biệt tam nhật, đúng là khiến người khác phải lau mắt mà nhìn. Thực lực của La đạo hữu tăng lên nhanh như vậy, thật là khiến người ta giật mình a." Nếu như đối phương đã phát hiện, cũng không cần phải ẩn nấp làm chi nữa. Lục Tiểu Thiên cũng không muốn cứ mãi trốn trốn tránh tránh.

"Vị công tử này rất lạ mặt, ngươi quen biết ta sao?" Trong lòng La Bình Nhi cũng cảm thấy giật mình. Nàng không biết tên thanh niên mặt đen này xuất hiện ở phụ cận khi nào, nghe giọng điệu của đối phương, không ngờ lại là người quen của mình. Chỉ là La Bình Nhi có vắt hết óc suy nghĩ, cũng không nhớ ra bản thân khi nào lại quen biết một người thần bí như thế.

"Quen biết hay không không quan trọng, trọng yếu chính là ngươi biết được tung tích của Thanh Thư thiết quyển, vừa hay ta cũng cảm thấy cực kỳ hứng thú với nó." Lục Tiểu Thiên nói. "Không biết bên trong Thanh Thư thiết quyển ghi chép lại những gì, La đạo hữu có thể nói cho ta biết không?"

"Ngươi tưởng ngươi là ai?" Nữ tử họ Tưởng trừng mắt nói. Vạt áo tung bay, pháp lực tỏa ra bốn phía, bộ dạng một lời không hợp liền sẽ lập tức động thủ.

"Ta là ai không quan trọng, quan trọng chính là quyền đầu ai lớn hơn mà thôi." Lục Tiểu Thiên cất bước trong hư không, duỗi tay trái ra khẽ lắc lư, phân biệt đánh về phía La Bình Nhi và nữ tử họ Tưởng.

"Nói khoác mà không biết ngượng!" Nữ tử họ Tưởng lạnh lùng quát, cổ tay khẽ rung lên, mấy cây ngân sắc trường đinh (cây đinh màu bạc) dài ba tấc bay ra xếp theo hình chữ phẩm (hình tam giác) bắn về phía Lục Tiểu Thiên.

Lông mày Lục Tiểu Thiên khẽ cau lại, bàn tay khép vào mở ra, một cái đại thủ do pháp lực hóa thành giống như thực chất chộp vào hư không, bắt lấy số ngân sắc trường đinh đó vào tay.

Sắc mặt nữ tử họ Tưởng đại biến, vội vàng thi triển pháp quyết, ngân sắc trường đinh giãy giụa kịch liệt trong tay Lục Tiểu Thiên, nhưng cho dù nữ tử họ Tưởng này có quán chú vào bao nhiêu pháp lực, cũng giống như là trâu đất xuống biển, không hề có bao nhiêu khác biệt.

Nhìn thấy nữ tử họ Tưởng vừa xuất thủ liền bị chế trụ, ngay cả đan nguyên pháp khí cũng bị đối phương thu lấy. La Bình Nhi lập tức kinh hãi, vươn tay đánh ra, một thanh Hàn Tinh kiếm trong tay với hàn khí lạnh thấu xương đánh về phía Lục Tiểu Thiên.

Sự lợi hại của hàn tinh tiểu kiếm này hơn xa ngân đinh của nữ tử họ Tưởng, kiếm ý khiếp người. Lục Tiểu Thiên tuy rằng là mình đồng da sắt, cũng không dám tùy tiện dùng tay không bắt lấy. Hàn Tinh kiếm này vô cùng tinh diệu, thậm chí khiến thần thức của Lục Tiểu Thiên có một loại cảm giác như bị đông cứng.

Nhưng tu vi của Lục Tiểu Thiên lại hơn xa La Bình Nhi, Phiêu Miểu phi kiếm lao ra va chạm kịch liệt với Hàn Tinh kiếm. Đột nhiên Phiêu Miểu kiếm chém xuống một kiếm mãnh liệt, Hàn Tinh kiếm trúng một kiếm này liền khẽ ngâm vang, sau đó ngã nghiêng trên không trung, có chút bị mất khống chế, cơ hồ muốn rơi xuống mặt đất.

Trong lòng La Bình Nhi đau xót, hai mắt tràn đầy thần sắc khiếp sợ. Thanh Hàn Tinh kiếm này là từ lúc nàng còn ở Trúc Cơ kỳ đã bắt đầu thu thập linh vật, hao phí mấy chục năm thời gian mới rèn đúc thành, phối hợp với Độc Âm chi thể của bản thân nên sắc bén vô cùng. Hàn khí trên đó thậm chí còn khiến cho nguyên thần của tu sĩ khác bị đông cứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận