Độc Bộ Thành Tiên

Chương 1225: Phương pháp ngu ngốc

Trên đỉnh núi trống trải, linh Ưng giương cánh bay cao, quan sát hết thảy cảnh tượng bên dưới vào trong tầm mắt.

Một bóng người màu đen đứng trên đỉnh núi, ý niệm vừa động, tám viên kiếm thai bị bao bọc bởi quầng sáng trong suốt và kiếm châu, xuất hiện xung quanh bóng người này. Tùy theo động tác của hắn, mà không ngừng biến hóa trên không trung, hình thành từng đạo trận hình vô cùng huyền diệu.

"Ba viên kiếm thai, năm viên kiếm châu, hợp bát phương chi đạo, trấn bát hoang chi ý, tuy tên là Phiêu Miểu kiếm trận, thế công linh hoạt, nhưng lại kiếm chấn bát hoang vô cùng bá đạo."

Miệng thanh niên mặc áo đen khẽ lẩm bẩm, cố gắng nhớ lại hình dạng Phiêu Miểu kiếm thai đã chứng kiến bên trong Phiêu Miểu Điện. Một kiếm Tây lai, quét ngang bát phương, vô luận là Phù Đồ Hành Tăng, hay là Huyền Yểm quỷ vương, hoặc là mấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ khác, đều bị khuất phục dưới kiếm uy.

Phiêu nhiên hóa cảnh, trong mắt chỉ có kiếm.

"Phiêu Miểu kiếm trận này quả nhiên là huyền diệu vô cùng, nếu không phải bản thân đã phân liệt chia ra tám đạo nguyên thần. Mỗi một đạo nguyên thần khống chế một viên kiếm châu hoặc là kiếm thai, sợ rằng hiện tại cũng mới chỉ có thể chạm vào được chút da lông của Phiêu Miểu kiếm trận mà thôi."

Chốc lát sau, Lục Tiểu Thiên sờ sờ cằm suy tư, Không Minh Kiếm thạch trên tay đã dùng hết, kiếm châu cũng đã hoàn toàn tế luyện đầy đủ. Mà Niết Cốt Kiếm U Lan cũng dùng cả rồi, nhưng mới chỉ luyện chế ba viên kiếm châu thành kiếm thai thôi.

Vốn Lục Tiểu Thiên tưởng rằng kiếm châu vừa thành, liền có thể thi triển Phiêu Miểu kiếm trận, nào ngờ đâu khi chân chính bắt đầu thi triển, mới biết được chỗ khó khăn của trận này, không ngờ so với những gì hắn dự tính hoàn toàn là hai việc khác nhau. Phiêu Miểu kiếm trận này, ngay cả Lục Tiểu Thiên có trình độ trận pháp tương đối không tồi, cũng cực kỳ khó vận dụng, đặc biệt là khống chế tám viên kiếm châu, kiếm thai ở trên không trung vận hành dựa theo quỹ tích đã định, độ khó khăn của nó khiến hắn gần như phát điên.

Nguyên lý Phiêu Miểu kiếm trận này xem thì hiểu, nhưng muốn tu luyện tới cảnh giới cao thâm thì lại cực khó. Ngay cả Lục Tiểu Thiên mới đầu tưởng rằng có thể dễ dàng khống chế bộ kiếm trận này, nhưng khi thật sự thi triển, mỗi khi tới thời điểm vận hành kiếm trận, lại không thể không dừng lại bởi vì độ khó khăn tối nghĩa của nó.

Ban đầu tám đạo nguyên thần vẫn còn đang hồi phục, Lục Tiểu Thiên cũng không hề điều động bọn chúng làm bất cứ việc gì, chỉ có yên ổn khôi phục lại như lúc đầu, tránh cho việc gây ra tổn hại không thể nào khôi phục cho nguyên thần.

Tuy nhiên từ khi các đạo nguyên thần hoàn toàn khôi phục, trong một lần cơ hội ngẫu nhiên, Lục Tiểu Thiên liên tục nghiền ngẫm bộ kiếm trận này, vận hành thuật công phạt trong kiếm trận, vẫn cảm thấy có chút vướng víu, khó chịu, đột nhiên linh cơ vừa động, Lục Tiểu Thiên thử để mỗi đạo nguyên thần bám lên trên mỗi viên kiếm châu hoặc là kiếm thai. Vì chúng là nguyên thần của Lục Tiểu Thiên tách ra, nên hắn có thể điều khiển dễ dàng như trở bàn tay.

Lúc này kiếm châu, kiếm phôi tựa như liền thành một thể, khi Lục Tiểu Thiên lại tu luyện theo thuật công phạt trong Phiêu Miểu kiếm trận, mọi thứ đột nhiên vận hành thông suốt dễ dàng hơn nhiều.

Đương nhiên, đây cũng không phải là Lục Tiểu Thiên đã thật sự nghiên cứu thấu triệt được kiếm trận này, chỉ là dựa vào tám đạo nguyên thần như là Mèo vẽ Hổ, chứ chưa hề quán triệt thông suốt, và cũng chỉ phát huy ra được uy lực tương đối của kiếm trận mà thôi.

Đương nhiên, loại phương pháp ngốc nghếch này cũng không phải không có chút tác dụng gì. Chí ít sau khi dùng phó nguyên thần khống chế kiếm châu và kiếm thai vận hành Phiêu Miểu kiếm trận, Lục Tiểu Thiên mới biết được có vài chỗ nên vận hành như thế nào. Một lần, hai lần, không ngừng liên tục lặp lại. Lục Tiểu Thiên phát hiện số lần lặp lại càng nhiều, bản thân cũng dần dần bắt đầu quen thuộc với việc vận dụng kiếm trận này.

Bản thân hắn là một Trận Pháp sư, không ngờ lại phải dùng phương pháp ngu ngốc này để khống chế kiếm trận.

Đối với điều này, trong lòng Lục Tiểu Thiên cũng đành bất đắc dĩ. Vì chuyện này mà hắn còn chuyên môn thỉnh giáo Nguyên Mẫn.

Nguyên Mẫn không hề tu luyện Phiêu Miểu kiếm quyết, cho nên cũng đành lực bất đồng tâm.

Nếu như Nguyên Mẫn cũng đã không thể giúp gì được cho hắn, Lục Tiểu Thiên cũng chỉ có thể tiếp tục dùng loại phương pháp ngu ngốc này, hết lần này đến lần khác để làm quen với cách vận dụng kiếm trận.

Đoạn thời gian gần mười năm này, cũng coi như là thành thục vận dụng Phiêu Miểu kiếm trận đến bảy tám thành rồi.

Tuy nhiên cũng vì nguyên nhân tu luyện kiếm trận này, việc hắn định chuẩn bị dùng Ngân Diệp Phật Đồng luyện chế Ngân Cương Phục Ma quyển, cũng liền bị kéo dài tới bây giờ.

Nhân lực có hạn, vốn Lục Tiểu Thiên tưởng rằng tu luyện Liệt Thần Bí Thuật tách ra tám đạo nguyên thần, là đã đủ dùng rồi, chỉ là hiện tại xem ra, vẫn còn là chưa đủ.

"Tặc điêu, ngừng lại, xem nãi nãi ta nhổ sạch lông ngươi như thế nào!" Đột nhiên, một thân ảnh màu lam ngự kiếm bay tới gần. Phía trước là một con Hỏa Nha màu đen đang giương cánh bỏ chạy, lao nhanh về phía Lục Tiểu Thiên.

Đôi mắt đen nhánh của tiểu Hỏa Nha liếc ngang liếc dọc, trực tiếp trốn ở sau lưng Lục Tiểu Thiên, đắc ý vỗ vỗ cánh.

"Lục. . ., Lục sư bá!" Nữ tử váy lam kia có dung mạo tú lệ, nhìn thấy Lục Tiểu Thiên ở nơi này, trong lòng âm thầm kêu khổ, thầm nói không phải Lục sư bá vẫn luôn bế quan sao, vì sao hôm nay lại vừa vặn bị nàng gặp phải.

"Không đi tu luyện cho tốt, chạy tới nơi cấm địa này hô to gọi nhỏ, còn ra thể thống gì nữa, còn không mau thỉnh tội với sư bá ngươi!" Ngay sau đó, một phụ nhân với dáng người đầy đặn, nước da trắng nõn xuất hiện, thân hình lóe lên liền đi tới gần đỉnh núi, cách Lục Tiểu Thiên khoảng mấy chục trượng rồi ngừng lại, quát mắng nữ tử váy lam, sau đó khẽ cúi đầu chào Lục Tiểu Thiên nói: "Lục sư huynh, nha đầu Nguyệt Vũ này bình thường tùy tiện cẩu thả, quấy nhiễu sự thanh tu của sư huynh, còn mong sư huynh đừng trách tội."
Bạn cần đăng nhập để bình luận