Độc Bộ Thành Tiên

Chương 1270: Yêu Hạt Mãng

Trong một khu đầm lầy, Lục Tiểu Thiên và Bát Túc Ma Ngưu thú đang bỏ chạy trối chết.

Vốn Bát Túc Ma Ngưu thú lần theo khí tức của Hạng Nhất Hàng tới đây, cũng không hề phát hiện ra có chỗ nào không ổn, không ngờ lại lâm vào loại quẫn cảnh như bây giờ một cách khó hiểu.

Trong đầm lầy bay ra lượng lớn Phi Ngạc và Yêu Hạt Mãng giáp công, trong đó mơ hồ còn có thập giai yêu vật ẩn hiện trong đó.

Một đầu Yêu Hạt Mãng dài mấy chục trượng giống như Hồng Hoang cự thú phải mấy người ôm mới hết, toàn thân dính đầy bùn đất, đang đứng im ở đó hòa làm một thể với hoàn cảnh xung quanh.

Nó lặng im bất động, bên trên còn mọc đầy không ít các loại thanh đằng và linh thảo vô hại, ngay cả Lục Tiểu Thiên trong lúc nhất thời cũng không chú ý tới.

Đợi khi hắn và Bát Túc Ma Ngưu thú chạy tới khoảng không bên trên đầu Yêu Hạt Mãng àny, nó mới đột nhiên lao lên, há to cái miệng đầy máu cắn về phía một người một thú này.

Tuy rằng hình thể Bát Túc Ma Ngưu thú không nhỏ, nhưng so với Yêu Hạt Mãng này thì giống như là tiểu Vu gặp đại Vu, phỏng chừng một người một thú này có bị nuốt vào, đối phương cũng không hề ợ một cái.

Yêu Hạt Mãng súc thế đã lâu, Lục Tiểu Thiên và Bát Túc Ma Ngưu thú trong lúc đang bỏ chạy chật vật, cũng không kịp tránh né, liền bị cái miệng tanh hôi bao trùm.

Trong tình hình như vậy, Lục Tiểu Thiên lần đầu tiên phát hiện, ngay cả Tử Tiêu Hỏa Độn thuật cũng mất linh. Thì ra Tử Tiêu Hỏa Độn thuật chỉ có thể sử dụng trong địa phương rộng rãi, không thể nào trực tiếp độn xuyên qua vật trở ngại. Hiện tại đang ở trong miệng cự Mãng, tự nhiên không thể nào trực tiếp độn ra khỏi cơ thể huyết nhục của đối phương.

Một lượng lớn dịch vị tanh hôi ô uế giống như dời sông lấp biển trong miệng Yêu Hạt Mãng vọt về phía Lục Tiểu Thiên và Bát Túc Ma Ngưu thú.

"Lòng tham không đáy." Lục Tiểu Thiên nhíu mày, lại muốn cùng lúc nuốt chửng hai đồng giai tu sĩ ư, cho dù Yêu Hạt Mãng này có lợi hại hơn nữa, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

Nghĩ đến đây, Lục Tiểu Thiên trực tiếp ném ra một viên Phích Lịch Hỏa Lôi châu lấy được từ trong túi trữ vật của nữ tử váy lam.

Kinh Lôi bôn tẩu, Hỏa Lôi chợt hiện lên, nhưng chẳng bao lâu đã bị dịch vị cơ hồ giống như thủy triều vô biên nhấn chìm. Lôi Hỏa xoẹt xoẹt vài tiếng, liền hoàn toàn bị dập tắt.

"Đây là dịch vị tà ác của Yêu Hạt Mãng, có thể làm ô nhiễm linh khí, cho dù là thập nhất giai yêu vật, một khi bất cẩn rơi vào trong miệng nó, cũng khó mà may mắn sống sót. Hai người chúng ta phải liên thủ phát ra công kích mạnh nhất, vì dịch vị của nó cơ hồ như vô cùng vô tận, không sợ tiêu hao chiến, chúng ta bị nuốt vào đây càng lâu thì sẽ càng bị động."

Bát Túc Ma Ngưu thú vừa sợ hãi vừa tức giận nói nhanh, hai chiếc sừng trên đầu tự động rớt xuống, nó lại há miệng phun ra, một quầng sáng mang theo lực lượng huyết thi bao bọc chúng lại, sau đó rẻ đôi dịch vị kinh tởm kia đánh về phía vách tường bằng huyết nhục.

Lục Tiểu Thiên lại cau mày suy tư. Tuy rằng Thất Cấp Phù Đồ có uy lực bất phàm, nhưng lại mạnh về phòng ngự với lực trấn áp. Đối với cục diện trước mắt, tác dụng lại không bằng được kiếm trận.

Đúng rồi, Hỏa!, Lục Tiểu Thiên khẽ quát, lượng lớn Phạm La Linh Hỏa xuất hiện, va chạm với dịch vị cuồn cuộn bên trong cơ thể Yêu Hạt Mãng. Thủy Hỏa bất tương dung, dịch vị nhanh chóng tiêu hao với tốc độ mắt thường có thể thấy được, nhưng trong cơ thể Yêu Hạt Mãng lại có dịch vị mới vọt tới càng nhiều hơn, tựa hồ như vô cùng vô tận.

Trong dịch vị đó còn có một mùi hôi thối kinh tởm, khiến Lục Tiểu Thiên có loại cảm giác choáng váng. Hắn vội vàng đình chỉ hô hấp, một tay vung lên, tám thanh phi kiếm bắn về phía trước, đồng thời tổ hợp lại thành một thanh phi kiếm, dưới sự lan tràn của Phạm La Linh Hỏa, phi kiếm cũng không ngừng biến lớn.

Sau lần đột phá lúc trước, uy lực Phiêu Miểu kiếm trận lớn mạnh vượt bậc, kiếm khí tới đâu ngay cả dịch vị cũng không thể ngăn dược sự sắc bén của nó, mà bị chém ra hai bên.

Kiếm trận vừa ra, Bát Túc Ma Ngưu thú đang toàn lực thi triển công kích cũng bị dọa cho nhảy dựng, không khỏi kinh dị liếc nhìn Lục Tiểu Thiên.

Lúc trước khi động thủ với Chiêm Vân Lượng, kiếm trận hắn thi triển tuy rằng lợi hại vô cùng, nhưng vẫn còn nằm trong phạm vi tiếp nhận của Bát Túc Ma Ngưu thú. Nhưng một kiếm bây giờ, uy lực đã mạnh hơn trước kia một đoạn, lẽ nào trước đó tên gia hỏa này vẫn còn chưa thi triển toàn lực.

Một kiếm lướt tới, chém lên trên vách tường bằng huyết nhục của Yêu Hạt Mãng, khiến nó run lên kịch liệt, nhưng miệng vẫn còn chưa chịu mở ra.

"Còn không động thủ?" Lục Tiểu Thiên trừng mắt nhìn Bát Túc Ma Ngưu thú quát.

"Tới đây!" Dưới sự khống chế của ma Ngưu, sừng trâu giống như đao liên tiếp chém lên vị trí vừa rồi mà Lục Tiểu Thiên công kích.

Yêu Hạt Mãng lần nữa bị thương, thân hình khổng lồ run lên càng thêm kịch liệt. Nhưng thế công của dịch vị trong cơ thể nó cũng càng lúc càng nhanh, khiến cho Bát Túc Ma Ngưu thú dù đã mở ra hộ thể cương khí vẫn có chút nguy hiểm.

Bát Túc Ma Ngưu thú giật mình, vội vàng hô lên với Lục Tiểu Thiên. "Lục huynh, giúp ta ngăn cản những dịch vị này, không thể để nó dính lên người được."

Lục Tiểu Thiên lườm Bát Túc Ma Ngưu thú một cái. Dịch vị này có tính ăn mòn cực mạnh, cho dù là Phiêu Miểu kiếm trận của hắn, cũng không thể nào hoàn toàn ngăn cản được. Cũng may Phạm La Linh Hỏa có tác dụng khắc chế nó một chút, nếu không trong lúc bất ngờ như thế này, quả thật có thể sẽ bị những dịch vị này nuốt chửng mất.

Phòng ngự của Yêu Hạt Mãng cực mạnh, tuy rằng đã bị công kích mấy lần, nhưng vẫn không hề chịu hé miệng. Lúc này Bát Túc Ma Ngưu thú vẫn còn có chỗ hữu dụng, không thể nào bỏ mặc nó được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận