Độc Bộ Thành Tiên

Chương 1206: Tặng đan dược

Về phần đôi huynh muội ở trên Thanh Nguyệt phong sớm đã vẫn lạc trong tràng đại chiến. Mà đầu linh thú Hoa Báo đầu tiên mà Lục Tiểu Thiên thu phục được khi mới bước lên con đường tu luyện, bởi vì mãi không đột phá được tới tứ giai linh thú, cuối cùng hao hết thọ nguyên, chết già ở Thanh Nguyệt phong, La Khang đã chôn cất nó ở trên đỉnh núi này.

"Những mảnh ngân diệp này trả lại cho ngươi." Lục Tiểu Thiên tiện tay đưa ra, trả lại ngân diệp cho Miêu Nhược Lâm. Lúc hắn còn Kim Đan kỳ, vật này đã phát huy ra uy lực không tồi với Quỷ tộc. Nhưng đối với Lục Tiểu Thiên hiện tại, căn bản không khác gì gân gà. Quỷ tu Kim Đan kỳ hắn tiện tay đã diệt sát, làm gì còn cần tới nó làm gì.

"Không cần, không cần, nếu đã tặng cho tiền bối rồi, không có lý do gì để nhận lại." Miêu Nhược Lâm vội vàng xua tay đẩy những mảnh ngân diệp đang bay tới văng ngược lại, vội vàng cự tuyệt. Trong lòng thầm nghĩ, tên Lục Tiểu Thiên này muốn vạch rõ giới tuyến hả.

Nhưng mà nàng cũng không ngốc, đối phương muốn lấy lại bát giai chiến hổ khôi lỗi sao, làm gì có chuyện dễ dàng vậy.

Trong lòng Miêu Nhược Lâm cũng có chút chột dạ, đối phương hiện tại đã là lão tổ Nguyên Anh kỳ, chắc cũng không tới mức lấy lại thứ mình đã lấy ra chứ.

"Thôi được, vậy thì đưa cho Nguyên đạo hữu đi, để trong tay ngươi cũng không phát huy ra được uy lực của vật này. Vật này có tác dụng khắc chế Quỷ tộc cực lớn, ngày sau Nguyên đạo hữu có khả năng cần dùng tới."

Lục Tiểu Thiên nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Miêu Nhược Lâm, liền cười lớn, vung tay đẩy mấy mảnh ngân diệp kia về phía Nguyên Mẫn.

"Đa tạ tiền bối." Nguyên Mẫn mỉm cười nhận lấy mười mấy mảnh ngân diệp kia.

Tuy Lục Tiểu Thiên vẫn xưng hô nàng là đạo hữu, nhưng nàng lại không thể coi hắn như là một tu sĩ Kim Đan kỳ được nữa.

Trong tu tiên giới, bởi vì sự chênh lệch thực lực, nên có quy củ nghiêm ngặt, không phải chỉ mới hình thành trong một hai trăm năm nay, mà đã là truyền thống lâu đời rồi.

"Ở đây có một số thứ trước đây ta thu thập được, nhưng bây giờ không sử dụng tới nữa. Trong Linh Tiêu cung, ta cũng chỉ quen biết có các ngươi. Thay vì giữ lấy bên mình, thôi thì liền đưa ra cho mọi người vậy, có thể phát huy ra được tác dụng của chúng hay không thì phải xem bản thân mọi người." Những thứ mà Lục Tiểu Thiên nói đều là đan dược mà bản thân trước đó sử dụng còn thừa lại. Đương nhiên, mỗi người có một lần cơ hội lựa chọn, vì dù sao thì những thứ này cũng không còn bao giờ tác dụng với tu sĩ Nguyên Anh kỳ nữa.

Tuy rằng xét về tư chất, những người trước mặt cũng chưa hẳn được xếp vào hàng đỉnh tiêm ở Linh Tiêu cung, chỉ bất quá Lục Tiểu Thiên hiện tại đã không phải là cung chủ, không cần phải cân nhắc những thứ này.

Hắn muốn đưa đồ vật của mình cho ai, tự nhiên là bản thân xem có hợp nhãn không thôi. Về phần những người khác, tư chất tốt một chút thì có liên quan gì đến Lục Tiểu Thiên hắn?

Cho dù là trong cùng một môn phái, chuyện âm thầm đấu đá lẫn nhau cũng không phải là ít. Lục Tiểu Thiên cũng không có ý định xây dựng hay phát dương một môn phái, tự nhiên không phải giống như Trần Hạc Niên. Hết thảy đều xuất phát từ lợi ích chung của Linh Tiêu cung.

Những việc hắn làm, quá nửa đều xem bản thân mình có muốn hay không thôi.

Mỗi người đều nhận lấy bình đan dược Lục Tiểu Thiên đưa cho. Khi khẽ liếc nhìn vào trong một cái, tất cả đều không khỏi kêu lên kinh hãi. Ngay cả tu sĩ Kim Đan kỳ như Nguyên Mẫn, lúc này cũng hưng phấn đến mức khuôn mặt đỏ bừng. Lại nhìn về phía đám người Chu Linh, Lãnh Xảo Ngọc, tất cả đều như thế, bất tri bất giác nắm chặt bình đan dược trong tay mình.

Nguyên Mẫn là người có tâm tư linh hoạt, tự nhiên có thể nghĩ ra thứ mà Lục Tiểu Thiên đưa ra cho mọi người, sợ rằng đều là những linh đan, linh vật có thể giúp cho mọi người tiến giai.

"Đa tạ lão tổ!" Chu Linh, Lãnh Xảo Ngọc là những người đồng hành cùng Lục Tiểu Thiên trong Huyết Sắc cấm địa trước kia. Hiện tại tu vi hai người vẫn còn là Trúc Cơ kỳ, sớm đã trở nên nương tử của người ta, đều đã có nhi tử. Vốn hai người cũng đã vứt bỏ ý nghĩ tấn giai lâu rồi, không ngờ rằng cơ hội lại đột nhiên đưa tới trước mắt. Lại nhìn ánh mắt của Lục Tiểu Thiên, trong lòng dâng lên cảm xúc lẫn lộn.

"Được rồi, việc ngày hôm nay, sau khi ra ngoài, không được để cho người khác biết dược." Lục Tiểu Thiên vung tay lên, một luồng lực lượng nhu hòa đỡ lấy những người muốn cúi đầu bái lạy, không cho họ hành đại lễ.

"Dạ, lão tổ!"

Cảm giác khi bị người khác gọi là lão tổ thật sự không quen lắm, sau khi giải tán đám đông hưng phấn tụ tập kia rời đi, Lục Tiểu Thiên sờ sờ cằm lẩm bẩm, rồi quay lại động phủ trước kia của mình, lại lấy ra công pháp mà lúc trước Phù Đồ Hành Tăng tu luyện.

Lục Tiểu Thiên không hề tu luyện hết tất cả chiêu thức từ đầu tới cuối của Phù Đồ Hành Tăng, mà chỉ tu luyện những thứ bản thân cần như thất cấp phù đồ, những thứ khác vẫn tu luyện công pháp Hỗn Nguyên kinh của bản thân.

Mà liên quan đến Thất Cấp Phù Đồ, tuy là bảy tòa Trấn Yêu Tháp, nhưng cách thức sử dụng lại thiên biên vạn hóa. Khi đối địch, vận dụng một tòa Trấn Yêu Tháp, hai tòa, hay là bà tòa đều cần có sự hiểu biết nhất định,

Trên tổng thể, vận dụng càng nhiều Trấn Yêu Tháp, pháp lực tiêu hao dĩ nhiên sẽ càng lớn.

Trong tình huống bình thường, cũng không cần phải sử dụng cùng lúc bảy tòa. Dù sao thì mỗi một tòa Trấn Yêu Tháp cũng đều đã là một kiện thông linh pháp khí không tầm thường rồi.

Mà sau khi tới Nguyên Anh hậu kỳ, Trấn Yêu Tháp mới có thể phát huy ra được tác dụng chân chính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận