Độc Bộ Thành Tiên

Chương 1001: Ma vương

Thân hình Lục Tiểu Thiên vừa động, lập tức lao tới nghênh đón thương mang của hán tử thiết tháp.

Sưu! Phiêu Miểu phi kiếm vẫn phiêu dật như trước, chỉ là lúc này lại ẩn chứa thêm một tia hắc quang, có thêm một tia sát ý băng lãnh, sắc bén giống như thực chất mà trước đó không có.

Phiêu Miểu phi kiếm lóe lên, xuyên qua thương mang u lãnh. Thân hình Lục Tiểu Thiên cũng bất chấp lực sát thương và phá hoại kinh người của thương mang mà lao thẳng tới. Phiêu Miểu phi kiếm lúc này nhanh hơn một bước, chém thẳng về phía trước ngực hán tử thiết tháp, tốc độ cực nhanh, công kích sắc bén, đánh đâu thắng đó.

La Bình Nhi giật mình nhìn thương mang lăng lệ đánh lên người Lục Tiểu Thiên, uy lực kinh khủng mà nó tỏa ra, với nhục thân của tu sĩ tuyệt đối không thể nào kháng cự lại được. Lẽ nào gia hỏa này bị điên rồi sao, phi kiếm kia của hắn tựa hồ cũng phát sinh chút biến hóa, uy lực rõ ràng cũng mạnh hơn lần gặp gỡ trước kia không ít.

Keng! Đôi mắt đẹp hút hồn của La Bình Nhi trợn tròn, không ngờ thương mang lại trực tiếp bị nhục thân của tên gia hỏa mặt đen này đánh văng đi, chỉ có y phục bên ngoài bị rách nát, lộ ra làn da bên trong trắng hơn gương mặt đen xì của hắn không ít. Thương mang đánh lên trên người hắn, không ngờ ngay cả một dấu vết nhàn nhạt cũng không hề lưu lại.

Cho dù uy lực thương mang có yếu ớt thế nào so với thực lực của hắn đi chăng nữa, nhưng cũng không thể nào đón đỡ chỉ bằng nhục thân. Trong nhận thức của La Bình Nhi, đối phương rõ ràng là chủ tu kiếm đạo, đặc biệt là thanh phi kiếm phiêu dật bất định khó nắm bắt kia, công kích sắc bén lại nhanh đến chóng mặt, khiến người khác khó lòng phòng bị. Tu vi của đối phương cũng đã là Kim Đan hậu kỳ, ngay cả Cực Lạc đảo chủ cực kỳ lợi hại kia, dưới phi kiếm của Đông Phương Bạch này, cũng chỉ có thể quay đầu chạy trối chết.

Cái tên thanh niên mặt đen tự xưng trông niên kỷ cũng không phải quá lớn, nhưng từ pháp lực tu vi thể hiện ra, có thể thấy rằng hắn là người có thiên tư ngút trời, làm sao bây giờ lại còn là một Thể tu!

Cho dù bây giờ La Bình Nhi không muốn tin, nhưng sự thật hiện ra rõ ràng trước mắt. Thương mang uy lực không nhỏ đánh lên trên người đối phương giống như đánh trúng một khối kim thạch vô kiên bất toái. Thậm chí La Bình Nhi còn không nhìn thấy chút thương tích nào. Chỉ liếc mắt là nhìn thấy ngay, hắn không hề vận dụng bảo vật, nếu như không phải là Thể tu thì không có lời giải thích nào thích hợp hơn cả.

Xem ra trận chiến với Cực Lạc đảo chủ kia, thực lực mà tên gia hỏa này bạo lộ ra cũng chỉ là một gốc băng sơn mà thôi. Hắn không chỉ là có kiếm thuật siêu phàm nhập thánh, mà còn là một Thể tu cực kỳ cao thâm. Trong lòng La Bình Nhi tràn đầy cảm xúc phức tạp, trong lúc thất thần đã nghe thấy tiếng hét thảm của hán tử thiết tháp. Hộ thân pháp khí trước người gã bị một kiếm phiêu dật đó xuyên thủng đâm thẳng vào ngực, lượng lớn máu tươi chảy ra. Gương mặt hán tử thiết tháp lóe qua một tia thần sắc kinh hãi, thân hình nhanh chóng lui về phía sau.

Nhìn thấy sát khí ngập trời trong mắt Lục Tiểu Thiên, trong lòng thiết tháp hán tử càng thêm kinh ngạc. Gã hiện tại đã là Kim Đan hậu kỳ, cũng là cường giả đỉnh tiêm, nhưng cũng chưa từng gặp qua tồn tại Kim Đan hậu kỳ nào vượt xa tưởng tượng của gã như tên thanh niên mặt đen này.

Không chỉ có thực lực siêu mạnh, hơn nữa cách chiến đấu vô cùng điên cuồng, mặc cho thương mang cho gã đánh thẳng lên người, nhưng lại không thể gây ra được bao nhiêu sát thương. Lực công kích càng mạnh hơn gã một bậc, như thế này thì làm sao mà đánh.

"Lui!" Thiết tháp hán tử quát lớn, không còn vẻ khoa trương phách lối khi mới đuổi tới, thay vào đó là sự sợ hãi từ tận đáy lòng, sợ hãi tử vong.

"Kiếm Vũ!" Lúc này sát khí trong cơ thể Lục Tiểu Thiên đã hoàn toàn kích phát, trong tình huống đang có nhiều kẻ địch xung quanh, làm sao còn có thể kiềm chế được. Hai con ngươi của hắn đang hoàn toàn biến thành màu đỏ hồng, huyết quang phóng thích ra giống như thực chất.

Phiêu Miểu phi kiếm vô cùng sắc bén, theo sự khống chế của Lục Tiểu Thiên, không ngừng run lên trên không trung. Một hóa làm hai, hai biến thành bốn, bốn biến thành tám. Cứ lặp lại như vậy, vô số thanh phi kiếm như mưa từ trên cao rơi xuống.

Trong phương viên trăm trượng, bao quát trong tầm mắt mọi người. Phi kiếm giống thác lũ lao xuống, không có chỗ nào để trốn tránh.

Các thanh phi kiếm giống như mọc thêm mắt trên đó, hoàn toàn bao phủ thiết tháp hán tử và cả năm người phía sau. Sáu người họ bao gồm cả thiết tháp hán tử đều lập tức tế ra pháp khí của mình để chống đỡ đợt mưa kiếm đáng sợ này.

Hộ thân bảo vật trên người, cũng bị phá hủy với tốc độ chóng mặt.

A! Một tiếng hét thảm vang lên, một nữ tử tu vi chỉ mới Kim Đan sơ kỳ chỉ chống đỡ được thời gian mấy cái hô hấp, thân thể liền bị xuyên thủng mười mấy cái động máu.

Thân hình Lục Tiểu Thiên nhoáng lên, di chuyển như chốn không người trong làn mưa kiếm. Sau khi vận dụng Thôn Hồn Đại Pháp, liền từ xa tung ra một quyền về phía thiết tháp hán tử. Gã đang cật lực ngăn cản mưa kiếm sát cơ ngập trời, làm sao còn khả năng lo được công kích khác vào lúc này.

Ầm! Đầu thiết tháp hán tử nổ tung, thi thể không đầu cũng bị mưa kiếm chém thành mảnh vụn.

Lại có mấy tiếng hét thảm vang lên, mấy người đi theo thiết tháp hán tử cũng đều hoàn toàn vẫn lạc dưới làn mưa kiếm.

"Chạy!" Gương mặt nhóm Động Huyền thất tử tràn đầy sợ hãi. Dục vọng hoàn toàn tan biến không còn sót lại chút gì, không còn dám ham muốn La Bình Nhi nửa phần. Sáu tên tu sĩ Kim Đan kỳ, không ngờ không thể chống đỡ được thời gian mấy cái hô hấp dưới công kích của tên thanh niên mặt đen kia liền hoàn toàn vẫn lạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận