Độc Bộ Thành Tiên

Chương 287: Lại giao dịch với lão tổ

Nghĩ tới ngày xưa lúc hắn còn tu vi Luyện Khí kỳ, Tiền Đại Lễ chẳng khác gì cao cao tại thượng. Sau đó cho dù trúc cơ thành công, Vu Thừa Tổ thân là chưởng phong một vực, thực lực ở Linh Tiêu Cung giữa nhiều tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng bài danh cực kỳ cao. Lúc trước hắn bất quá chỉ là Trúc Cơ tầng một, đứng trước mặt Vu Thừa Tổ cũng áp lực không nhỏ. Nhưng hiện tại Lục Tiểu Thiên đã có thực lực tranh phong với tu sĩ Trúc Cơ kỳ đỉnh phong, đã có thể thản nhiên đối mặt với Vu Thừa Tổ. Dù sao hiện tại tu sĩ Trúc Cơ kỳ có thể uy hiếp được hắn cũng không nhiều nữa. Đương nhiên, trong lòng hắn cũng biết được do đâu mà như vậy, nhưng hắn vẫn bảo trì đầy đủ kính ý với Vu Thừa Tổ. Trừ phi cần thiết, Lục Tiểu Thiên cũng không phải là loại người thích khoe khoang thực lực.

"Ngươi có phục không?" Nhìn thấy Lục Tiểu Thiên thần thái đầy cung kính với mình, Vu Thừa Tổ cũng rất hài lòng về việc Lục Tiểu Thiên biết tiến thối. Rất nhanh ánh mắt lại quét về phía Tiền Đại Lễ, trong lòng cũng có chút cảm thấy Tiền Đại Lễ thật là đáng thương, không ngờ lại kết thù oán với Lục Tiểu Thiên này. Nếu ở trong Linh Tiêu Cung, có lẽ sẽ không xảy ra vấn đề gì, nhưng một khi ra ngoài, chỉ sợ là không hề dễ chịu đâu. Nhưng việc này lại không cần y phải bận tâm, Tiền Đại Lễ người này tâm thuật bất chính, để lão ta tự cầu phúc đi.

"Tâm phục khẩu phục." Trong lòng Tiền Đại Lễ vô cùng đắng chát nói. Ngươi ở dưới mái hiên cho dù không phục, cũng có thể có biện pháp gì. Lão cũng coi như là một người có bụng dạ khó lường, cảm xúc bên ngoài không hề để lộ ra chút dị thường nào. Chỉ là oán hận trong lòng đối với Lục Tiểu Thiên đã tới mức đó không thể nào hoà hoãn nổi nữa.

"Trước đó những gì ta nói với người vẫn có hiệu lực. Nên làm như thế nào, ngươi sau đó tự quyết đi." Lục Tiểu Thiên ánh mắt đầy thâm ý nói với Huống Thiên Sinh.

"Nhất định sẽ khiến Lục sư huynh vừa ý." Huống Thiên Sinh sau khi nghe được, như được đại xá. Sau đó chào hỏi Vu Thừa Tổ xong liền trực tiếp phá không rời đi.

"Được rồi, Lục sư đệ, tốc độ tu luyện của đệ thật sự quá mức kinh người. Ngay cả tu sĩ thiên tài của Cổ Kiếm Tông cũng không thể bằng. Đây là sự tình trước này chưa từng có. Bên phía Cổ Kiếm Tông nhất định là sẽ mất hết mặt mũi, sau này khi đệ ra khỏi Linh Tiêu Cung cũng nên chú ý một chút, ta phỏng chừng người muốn tìm đệ gây phiền phức cũng không ít đâu."

Những người không liên can đều đã đi rồi, Vu Thừa Tổ khuôn mặt vui vẻ nói. Vẻ kinh hỉ trên mặt ít nhiều cũng có chút là do y cố ý tạo nên. Nhưng đối với tu vi của Lục Tiểu Thiên, Vu Thừa Tổ xác thực rất là giật mình. Lục Tiểu Thiên rời khỏi Linh Tiêu Cung tuy rằng đã mấy năm, đã từ một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ tầng một tu luyện đến Trúc Cơ trung kỳ. Lúc trước tu vi của Vu Thừa Tổ y cũng là người nổi bậc trong đồng trang lứa, muốn làm được như vậy cũng phải tốn tới mười mấy năm. Thiên tư của Lục Tiểu Thiên rất là tệ, nhưng chỉ cần chưa tới một nửa thời gian của y trước đó đã làm được tới bước này.

"Lúc trước đánh bại Viên Hạo cũng là có chút may mắn, gia hỏa này sốt ruột báo thù, xuất thủ có chút mất lý trí, cho nên mới dễ dàng bị đệ đả bại."

"Cứ cho là như vậy đi. Đúng rồi, lần này gặp được đệ, vừa hay mang đệ đi nhận phần thưởng của tông môn ban cho. Phần thưởng này đệ có biết là có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm không." Vu Thừa Tổ nhún nhún vai, sau đó cười nói.

Trong lòng Lục Tiểu Thiên run lên, hắn tự nhiên sẽ không tin Vu Thừa Tổ lại trùng hợp như vậy. Nóng lòng chạy tới đây, sợ rằng ngoại trừ vì Thanh Liên phong vực, hoặc là nói vì Lục Tiểu Thiên đã lập ra đại công cho Linh Tiêu Cung ra, nhưng càng nhiều hơn chính là vì viên Ngưng Kim đan trong phần thưởng đó. Ngưng Kim đan trong mắt tu sĩ Trúc Cơ kỳ là dị bảo, nhưng một khi hắn đi ra khỏi phạm vi thế lực của Linh Tiêu Cung, sợ rằng viên Ngưng Kim đan này rất nhanh sẽ trở thành lá bùa đòi mạng. Hiện tại khoảng cách hắn tới Kim Đan kỳ vẫn còn một đoạn đường phải đi, lưu lại viên Ngưng Kim đan này trên người quả thật là vô cùng không an toàn. Sớm một chút xử lý viên Ngưng Kim đan này thì hắn sẽ càng sớm an toàn hơn chút, hơn nữa còn phải đem tin tức này càng sớm truyền ra càng tốt.

Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Có được nhận thức này, Lục Tiểu Thiên không hề có nhiều do dự liền trực tiếp đi theo sau lưng Vu Thừa Tổ. Chốc lát sau liền tới ngay Thanh Liên chủ phong, không hề ngoài dự liệu của Lục Tiểu Thiên, đã có người trước một bước đứng đợi ở nơi này. Một người trong đó chính là Lôi Vạn Thiên mà Lục Tiểu Thiên đã gặp qua, còn có một người đứng bên cạnh là một nữ tử trung niên mặc hoa phục màu xanh, có vẻ ung dung cao quý, đứng sóng vai với Lôi Vạn Thiên, trông vô cùng tuỳ ý. Lại từ ánh mắt không dám có chút khinh nhờn nào của Vu Thừa Tổ, không cần nói, tuy rằng không cảm nhận được khí tức của đối phương. Nhưng người có thể đứng sóng vai với Lôi Vạn Thiên, tự nhiên cũng là một vị tu sĩ Kim Đan kỳ. Lục Tiểu Thiên từng chứng kiến tràng cảnh Đông Phương Nghi và Hoả Giao chiến đấu, hắn tự nhiên là biết rõ tu sĩ Kim Đan kỳ lợi hại như thế nào.

"Hảo tiểu tử, vẫn là tin tức của người đủ nhanh, không uổng phí ta dừng hết mọi người trên tay mà chạy tới đây, nếu như là công cốc, ta sẽ không tha cho người." Lôi Vạn Thiên nhìn Vu Thừa Tổ cười nói.

"Việc Lôi sư bá giao phó, vãn bối tự nhiên thời khắc nào cũng ghi nhớ trong lòng, không dám có chút chậm trễ." Vu Thừa Tổ nói, lại hành lễ với nữ tử hoa phục màu xanh, tự nhiên đây cũng là tu sĩ Kim Đan kỳ của Linh Tiêu Cung, Từ Vân Phương.

"Bái kiếm Lôi sư bá, Từ sư bá." Lục Tiểu Thiên đi theo phía sau Vu Thừa Tổ hành lễ.

"Ân, ngươi rất là không tệ, tu vi lại tăng nhanh như vậy, đáng làm gương cho những tu sĩ đồng trang lứa." Lôi Vạn Thiên phảng phất giống như mới nhận biết Lục Tiểu Thiên vậy. Từ trên xuống dưới đánh giá Lục Tiểu Thiên mấy lần, xác thực trước kia có phải bản thân nhìn lầm hay không, lẽ nào Lục Tiểu Thiên thật sự là một thiên tài bất thế. Nhưng sau khi liên tục xác nhận lại, vẫn cảm thấy tên tiểu tử trước mắt này vô cùng bình thường, Lôi Vạn Thiên tự phụ trước đó nhìn người rất chuẩn, duy chỉ có tên gia hoả Lục Tiểu Thiên này là một mực nhìn không thấu.

"Nhờ vào phúc của Lôi sư bá, vãn bối mấy năm nay ở bên ngoài, có chút kỳ ngộ, tu vi mới may mắn tăng lên một chút."

"Ngươi không cần quá mức khiêm tốn, thành tựu hiện tại mà ngươi có được, trong toàn bộ tu sĩ đồng giai ở Linh Tiêu Cung này, cũng hiếm ai có khả năng làm được, xác thực là giúp cho Linh Tiêu Cung chúng ta nở mặt nở mày. Ta không ngại nói thẳng với ngươi, lần này ta và vị Từ sư bá này tới đây, là vì viên Ngưng Kim đan mà người có được trong phần thưởng nhiệm vụ khi ra ngoài rèn luyện. Chúng ta chỉ muốn hỏi một chút, Ngưng Kim đan của ngươi có khả năng nhường ra không? Nếu như ngươi xác định muốn lưu lại cho bản thân sử dụng, ta sẽ cam đoan với ngươi, tuyệt đối không làm khó ngươi." Lôi Vạn Thiên nói.

Hai người này đều là tu sĩ Kim Đan kỳ, bản thân tự nhiên là không dùng đến. Lôi Vạn Thiên này tựa hồ yêu thích làm người trung gian. Lần trước phần thưởng trong Huyết Sắc Cấm Địa hắn có được không ít Trúc Cơ đan, cũng là lão ta đổi lấy phần nhiều hơn. Lần này không ngờ lại làm chuyện đồng dạng như vậy, mang theo vị Từ Vân Phương này tới đây.

Nhưng tính cách của Lôi Vạn Thiên cũng không phải là xấu, chí ít giá cả trao đổi cũng tương đối công bình, Lục Tiểu Thiên cũng không bài xích việc giao dịch với người này.

"Viên Ngưng Kim đan này xuất hiện thật là không đúng lúc, vãn bối sợ rằng có mạng cầm nhưng không có mạng hưởng. Nhưng lần này trong nhiệm vụ rèn luyện bên ngoài, vãn bối cũng là cửu tử nhất sinh, may mắn nhặt lại được một mạng, cũng không dễ dàng gì mới đạt được viên Ngưng Kim đan này, cũng không muốn lãng phí một cách vô ích. Nếu như hai vị sư bá có thể lấy ra thứ vãn bối cần, vãn bối cũng sẽ nguyện ý đưa viên Ngưng Kim đan này cho hai vị tiền bối." Lục Tiểu Thiên sau khi do dự chốc lát rồi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận