Độc Bộ Thành Tiên

Chương 1062: Những kẻ săn bắt

Nhưng ở nơi địa phương hoang vắng này, lại có mấy con bạch đầu Quán thì phía xa phá không bay tới, miệng không ngừng phát ra tiếng kêu bén nhọn.

Bên trên bạch đầu Quán có mấy trăm tu sĩ với trang phục giống nhau, thần sắc hưu hãn, trong tay cầm một thanh trường thương.

Bầy yêu thú phía dưới sau khi nhìn thấy trên bầu trời xuất hiện mấy con bạch đầu Quán với khí tức mãnh liệt tỏa ra từ trên đó, lần nữa trở nên hoảng loạn hơn bao giờ hết. Chỉ bất quá đám tu sĩ ở bên trên lại không có ý định động thủ, mà ánh mắt vô cùng giễu cợt nhìn đám tu sĩ lẻ tẻ trên mặt đất.

"Đám hỗn đản này, dựa vào linh cầm trên trời cao đi tới đi lui, sai sử chúng ta như là gia súc, liều mạng với bọn chúng đi, cùng lắm thì oanh oanh liệt liệt chết đi, còn hơn cứ phải sống một cuộc sống uất ức như vậy." Một tráng hán đầu trọc bóng loáng, tay cầm một thanh pháp khí trường đao, phẫn uất nhìn mấy con bạch đầu Quán trên không trung nói.

"Đại đương gia, ngài nên nói vài lời đi. Huynh đệ chúng ta cả ngày bị đám Dị tộc nhân này sai sử như gia súc, không bị đám gia hỏa đó giết chết, thì sợ rằng cũng bị mệt chết." Hán tử đầu trọc tên Lưu Kinh Lôi nhìn nữ tử bên cạnh với y phục màu lam trên người đầy chắp vá, nhưng không làm mất vẻ xinh đẹp trên gương mặt nói.

"Câm miệng, chúng ta bị đám tu sĩ chính phái của Vọng Nguyệt tu tiên giới coi thường, thật vất vả không dễ dàng gì mới đi tới Thiên Khung giới này, không làm ra một phen đại sự oanh động, cho dù là chết cũng không nhắm mắt." Nữ tử xinh đẹp tên Miêu Nhược Lâm khẽ quát. "Đúng là thà chết vinh còn hơn sống nhục, nhưng phải có sống thì mới còn cơ hội. Đám Phi Kỵ bộ lạc khốn khiếp này, dám nô dịch tu sĩ Hắc Nhai động chúng ta như thế, không xả được cơn tức này, lão nương cho dù chết cũng chết không nhắm mắt. Tên gia hỏa ngươi cũng coi như là một nam tử hán, vì sao lại giống như một tiểu nương tử vậy, gặp phải chút chuyện là cứ làm ầm lên. Nếu ngươi không chịu được thì cứ một đao tự cắt đứt cổ mình đi, đừng có ồn ào lôi thôi với lão nương."

Sắc mặt hán tử đầu trọc đỏ lên, ôm lấy đại đao trong tay tức giận quay mặt đi chỗ khác.

"Tù binh phía dưới nghe đây, hôm nay nếu không săn được đủ thức ăn, sau khi quay về, mỗi người phải chịu ba mươi roi Si Hồn tiên!" Đám Phi Kỵ chiến sĩ trên không trung nhìn nhóm người bên dưới nói.

Nghe thấy ba chữ Si Hồn tiên, toàn bộ tu sĩ bao gồm cả Miêu Nhược Lâm cũng không khỏi rùng mình. Bọn họ thật vất vả mới trốn sang Thiên Khung giới này, nhưng lại bị phát hiện rồi bị bắt làm tù binh. Ngày đầu tiên đã bị đối phương hành hạ bằng Si Hồn tiên, loại thống khổ sâu tận linh hồn này tuyệt đối là sự trải nghiệm đau đớn nhất từ lúc sinh ra tới giờ của bọn họ, tuyệt đối không ai dám vỗ ngực muốn thử lại lần thứ hai.

Si Hồn tiên chuyên đánh vào nguyên thần, số lần bị đánh càng nhiều, đừng nói là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, cho là tu sĩ Kim Đan kỳ, nếu như không có linh đan tu bổ lại, kết cục sẽ là nguyên thần bị hư nhược dẫn tới vẫn lạc.

"Tất cả nhanh tay lên, đừng có than vãn nữa, nếu thật sự tới mức cùng đường không lối thoát, thì chúng ta liều mạng với bọn chúng." Miêu Nhược Lâm cắn răng, hạ quyết tâm nói.

Mấy người họ tản ra, cẩn thận vây đầu ngũ giai yêu Giác Mã kia vào giữa. Yêu thú trên thảo nguyên Thiên Khung giới này, cảnh giới tuy không cao, nhưng nhục thân to lớn, tự nhiên lực lượng cũng cực kỳ cường hãn. Tu sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường đừng mong tưởng chế phục được nó. Một khi để đối phương chạy thoát, một phen khổ chiến từ nãy giờ hoàn toàn có khả năng trôi theo dòng nước, xôi hỏng bỏng không.

"Đại đương gia , bên kia có người nằm trên mặt đất." Một thanh niên mặt tròn niên kỷ trông không lớn, đột nhiên lên tiếng.

"Chết chưa?" Miêu Nhược Lâm hỏi.

"Yêu thú hoành hành trên thảo nguyên này, ngoại trừ người Phi Kỵ bộ lạc và tù binh thường xuyên tới nơi này săn bắt, thì cũng ít có ai lui tới, làm sao lại có một người lẻ loi xuất hiện ở đây." Hán tử đầu trọc Lưu Kinh Lôi không nhẫn nại nói.

"Đừng nói là cũng giống như chúng ta, tới từ cái địa phương quỷ quái kia?"

"Im lặng, nếu để cho tu sĩ của Thiên Khung giới biết được, chúng ta coi như thành tội nhân của Vọng Nguyệt tu tiên giới." Miêu Nhược Lâm trừng Lưu Kinh Lôi một cái quát.

Lưu Kinh Lôi vội vàng che miệng lại nói khẽ. "Vậy phải xử lý tiểu tử này như thế nào bây giờ?"

Miêu Nhược Lâm cũng không biết làm như thế nào cho phải, đang lúc mấy người họ đang có chút khó xử chi, thì tên thanh niên đầu đầy bụi nằm dưới mặt đất lại mở bừng mắt, lắc lắc cái đầu có chút mê man.

Người này tự nhiên chính là Lục Tiểu Thiên vừa thông qua truyền tống trận trên Huyết Hồ đảo truyền tống tới đây. Hắn từng đi qua rất nhiều truyền tống trận, nên lần này khi truyền tống trận đột nhiên có chút bất ổn liền lập tức phát giác được. Không gian lúc đó tựa hồ như bị rất nhiều khí lưu quấy nhiễu lực lượng truyền tống, khiến cho hư không vặn vẹo. Lục Tiểu Thiên dù đã phát giác nhưng chưa kịp có phản ứng thì trước mắt tối sầm lại, cũng không rõ sau đó phát sinh chuyện gì. Khi mở mắt ra lần nữa đã phát hiện bản thân đang chật vật nằm ra đất. Xung quanh là một vùng thảo nguyên, trời xanh mây trắng, xa xa có những ngọn cỏ dại cao bằng một người trưởng thành.

Không ngờ lại không phải truyền tống tới bên trong địa cung kia, mà tới cái nơi quỷ quái này. Lục Tiểu Thiên nhanh chóng sắp xếp lại tâm tư trong lòng. Hiện tại hắn có thể khẳng định bản thân đã bị tới một nơi khác với dự tính, linh khí nơi này kém hơn Lam Ma hải vực không ít, hơn nữa bên cạnh lại đang có mấy tên tu sĩ nhìn chằm chằm bằng ánh mắt kinh dị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận