Độc Bộ Thành Tiên

Chương 959: Chiến lợi phẩm

Trên một hòn đảo biệt lập bị băng tuyết bao phủ, sóng biển nhấp nhô không ngừng vỗ vào đá, cách Lục Tiểu Thiên mấy trăm vạn dặm. Bên trên đảo có lượng lớn Băng hệ linh mộc nằm rải rác, giống như một quốc gia bị băng tuyết băng phong ngàn dặm. Nơi này có Băng linh khí cực kỳ nồng đậm, âm phong rít gào, trong các đình đài lầu các đều có những mảng băng treo xuống với các hình thù kỳ dị.

Các tu sĩ sinh sống ở nơi này đều không hề cảm thấy rét lạnh chút nào, y phục trên người vẫn mỏng manh, hành động đi lại tự nhiên như không.

Một số tu sĩ thân mặc giáp trụ đang đứng thủ vệ trước cửa một hang động có cái cổng bằng đá đang đóng kín.

"Đại sư huynh!" Lúc này một lão già râu dài chừng hơn năm mươi tuổi từ đình đài đằng xa đi tới, râu tóc tùy ý bay theo gió, mọi người nhìn thấy lão giả đều tự giác hành lễ.

"Ân, mấy ngày gần đây động phủ của sư phụ có xuất hiện dị tượng gì không? Lão giả khẽ gật đầu hỏi.

"Cùng giống như ngày thường vậy, không hề có gì khác thường." Đệ tử trẻ tuổi thủ hộ ngoài cửa động nhẹ giọng hồi đáp.

"Ân, ngày đại hạn của Động Sơn lão tổ sắp tới rồi, mọi người đang an bài hậu sự. Bên phía sư phụ không biết khi nào thì mới có thể xuất quan." Gương mặt lão già tràn đầy thần sắc lo lắng. Nếu như là lúc bình thường, lão còn có thể thương lượng sự tình với thế thân của sư phụ. Nhưng bây giờ thế thân đã đi ra ngoài rất nhiều năm rồi còn chưa quay về, mà bản tôn của sư phụ lại bế quan chưa ra. Lão cho dù muốn mở ra động phủ này, đừng nói là có cái gan đó hay không, cho dù có gan cũng không có năng lực.

Đương lúc lão giả đại sư huynh này đang phiền não, chỗ cửa động phủ lại có tiếng cuồng phong rít gào giận dữ. Tầng mây trên bầu trời tựa hồ cũng muốn sụp đổ. Băng linh khí trên đảo cũng trở nên vô cùng cuồng bạo, khiến cho mấy con linh Ưng đang thoải mái bay lượn trên bầu trời cũng sợ hãi kêu la thất thanh, bị cuồng phong thổi cho nghiêng trái ngã phải.

"Tên tiểu bối vô tri, bản tọa nhất định sẽ nghiền nát xương cốt của ngươi thành tro, xé xác ngươi thành trăm mảnh!" Một giọng nói cực kỳ phẫn nộ từ sâu trong động phủ truyền đến, gây chấn động cả không trung toàn bộ băng đảo này.

"Cung nghênh lão tổ xuất quan!" Đệ tử bên ngoài động phủ cả kinh, vội vàng quỳ rạp xuống đất. Gương mặt vô cùng sợ hãi. Rốt cuộc là ai, không ngờ lại chọc cho lão tổ tức giận như vậy, lá gan không khỏi quá lớn đi.

Trong Băng linh khí cuồng bạo, đột nhiên xuất hiện thân ảnh một tên thanh niên tóc bạc.

"Âm thầm thả tin tức ra ngoài, tìm kiếm người này cho ta, trọng thưởng ngàn vạn hạ phẩm linh thạch!"

"Dạ, sư phụ!" Lão giả vội vàng gật đầu.

Lúc này, trên một hòn đảo hoang vắng không người, dưới một gốc cây nhỏ chỉ cao vài thước, có một thanh niên tu sĩ mặt đen, vóc dáng hơi gầy, đôi mắt đang nhắm hời, ngồi đả tọa xếp bằng bất động, yên lặng giống như một pho tượng.

Mấy canh giờ sau, tên thanh niên mặt đen này mới há miệng phun ra, một cái hồ lô liền xuất hiện trước người.

Bề mặt hồ lô tán phát ra từng tia hàn khí, tên tu sĩ mặt đen bắn ra một tia pháp lực vào hồ lô, khẽ niệm một chữ "khởi".

Miệng hồ lô lập tức mở ra, lượng lớn bạch vụ (sương mù trắng) từ bên trong bay ra.

Cả hòn đảo nhỏ này rừng rậm vốn tươi tốt, nhưng khi bạch vụ xuất hiện, bề ngoài lập tức xuất hiện từng tầng băng thật dày với tốc độ chóng mặt.

Một số chim nâu nhỏ đang nghỉ ngơi trên cành cây kinh hãi vỗ cánh bay đi, nhưng trong nháy mắt khi bị bạch vụ bao phủ, huyết dịch lập tức bị đông cứng, vẫn còn giữ nguyên bộ dạng đang vỗ cánh rơi xuống đất lộp bộp.

Thân hình tên thanh niên mặt đen cũng bị bao phủ trong đó, tuy rằng hắn là người thi pháp, lúc này cũng nhịn không được mà rùng mình.

"Âm Ly Băng Vụ thật đáng sợ!" Tên thanh niên mặt đen này chính Lục Tiểu Thiên đã dịch dung, hắn khẽ lẩm bẩm trong miệng. Dưới tình huống không hề vận dụng Phạm La Linh Hỏa đi đối kháng, ngay cả hắn cũng cảm thấy tay chân như bị đông cứng, hành động chậm chạp. Khó trách lúc trước độc tí đạo cô lợi hại như vậy, còn có Chu Thiển Nhi tu vi không thấp kia, dưới công kích của Âm Ly Băng Vụ cũng không thể làm được gì. Nếu như không có Phạm La Linh Hỏa, cho dù bản thân hắn có chống đỡ được thời gian dài hơn, thì kết quả cuối cùng cũng không tốt hơn đám người độc tí đạo cô bao nhiêu, sớm muộn gì cũng bị Âm Ly Băng Vụ đông cứng.

A? Lục Tiểu Thiên rất nhanh đã phát hiện Âm Ly Băng Vụ đang tán phát ra kia có chút dấu hiệu mất khống chế, vội vàng gia tăng thêm pháp lực vào Hạo Âm hồ lô.

Trên Hạo Âm hồ lô chớp động quang mang, bạch vụ được phun ra lần nữa bị Hạo Âm hồ lô hút vào. Địa phương lúc này bị băng phong cũng khôi phục lại bình thường. Chỉ là những cành cây bị khô héo, gãy đổ, và những con linh trùng, chim nhỏ bị đông cứng đến chết thì không thể tỉnh lại được nữa.

Không tốt! Trong quá trình Hạo Âm hồ lô thu hồi bạch vụ, hàn ý kinh người tụ tập lại, cũng theo đó chui vào người Lục Tiểu Thiên qua các lỗ chân lông, khiến sắc mặt hắn lúc này tái đen, lại vội vàng khống chế tốc độ thu hồi bạch vụ, để chúng khuếch tán ra một chút. Lục Tiểu Thiên mới bắt đầu chậm rãi thu hồi, nhưng khóe miệng cũng đã chảy ra một tia máu tươi.

Trong mắt Lục Tiểu Thiên hiện lên một tia thần sắc sợ hãi. Sự lợi hại của Âm Ly Băng Vụ này còn hơn xa tưởng tượng của hắn. Dù gì cũng là đồ vật của một tu sĩ Nguyên Anh kỳ, ngay cả thế thân của họ, cũng không thể nào phát huy ra được thực lực chân chính của nó, chỉ có thể vận dụng thả ra đóng băng địch nhân, thua xa mức độ thuần thục khi bản tôn khống chế.

Dưới tình huống vẫn chưa khống chế tốt Hạo Âm hồ lô, tốc độ thu về của Lục Tiểu Thiên hơi nhanh. Bạch vụ tập trung lại quá nhiều ẩn chứa hàn khí quá lớn, ngay cả có Phạm La Linh Hỏa hộ thể, nhưng một khắc vừa rồi, khi Phạm La Linh Hỏa và Âm Ly Băng Vụ xung đột, Lục Tiểu Thiên vẫn phải chịu xung kích nhất định, chỉ hơi không cẩn thận, liền lập tức thụ thương.

Xem ra muốn khống chế Âm Ly Băng Vụ này cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, trong lòng Lục Tiểu Thiên lập tức hiểu ra, lại liên tục hao phí thời gian mấy ngày mới tương đối coi như thuần thục việc khống chế Hạo Âm hồ lô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận