Độc Bộ Thành Tiên

Chương 1108: Có tính lợi tức không

Sau khi hoàn toàn làm chủ được Phi Thiên chiến thuyền này, Lục Tiểu Thiên liền truyền âm cho Nguyên Mẫn bảo đám người Miêu Nhược Lâm và vài tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ của Linh Tiêu cung qua bên đây giúp đỡ.

"Số đan dược này các ngươi hãy cầm lấy, xem ra hôm nay sẽ rất là bận rộn. Mọi người hãy cố gắng một chút, đợi sau khi trở về đại doanh của Linh Tiêu cung, lại luận công ban thưởng." Lục Tiểu Thiên vung tay ném ra mười mấy bình đan dược, đều là Hồi Thiên đan dùng để khôi phục pháp lực dùng cho tu sĩ Trúc Cơ kỳ.

"Dạ, tiền bối." Đám người Miêu Nhược Lâm mỉm cười đáp.

"Hồi Thiên đan trên người ta chỉ còn có nhiêu đây. Số trước đó đưa cho các ngươi, hiện tại tạm thời hãy lấy ra cho mọi người sử dụng với cả chia cho bên phía Nguyên đạo hữu một ít. Đợi sau khi hoàn thành xong chiến sự lần này, ta sẽ trả lại cho ngươi." Lục Tiểu Thiên lại bổ sung thêm một câu.

Tuy rằng tốc độ luyện đan của hắn rất nhanh, nhưng hiện tại không phải là thời điểm để luyện đan. Thân đang ở trong địa bàn của Chiến Nguyệt minh, nhất định phải nhanh chóng rời khỏi mới phải đạo.

Việc khống chế linh pháo cũng không phải là nhẹ nhõm gì, theo phỏng đoán của Lục Tiểu Thiên, tiếp theo sẽ còn có vài trận chiến nữa. Dù hắn có đoạt thêm chiến thuyền cũng không đủ nhân thủ để điều khiển, cục diện lúc ấy quả thật rất là trói tay trói chân.

Về phần ban thưởng Ngưng Kim đan, trông như Lục Tiểu Thiên rất là hào phóng, nhưng thực tế tới hiện tại bây giờ. Ngoại trừ đáp ứng với La Khang và Miêu Nhược Lâm ra, hắn cũng chỉ mới thưởng ra có hai viên. So sánh với thu hoạch lần này, đặc biệt là giá trị của Phi Thiên chiến thuyền, ngay cả một sợi lông trên con Trâu còn không bằng.

Có lẽ Phi Thiên chiến thuyền đối với một tông môn mà nói, chiến tranh kéo dài nhiều năm như vậy, đã không còn bao nhiêu tác dụng, không tông môn nào có thể thừa nhận nổi tiêu hao trầm trọng trong thời gian dài như vậy. Nhưng đối với Lục Tiểu Thiên lúc này, tạm thời còn chưa phải là gánh nặng quá lớn.

"Tiền bối, tới lúc đó có tính thêm lợi tức không?" Ma xui quỷ khiến thế nào mà lúc này Miêu Nhược Lâm lại đột nhiên hỏi như thế.

Đám người Lưu Kinh Lôi đang hứng trí bừng bừng đi khống chế các khẩu linh pháo. Khi nghe được lời này của Miêu Nhược Lâm, cả đám lập tức bủn rủn tay chân, suýt tí nữa ngã hết ra đất. Họ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trán Lục Tiểu Thiên mơ hồ nổi lên chút gân xanh, liền vội vàng quay mặt đi hướng khác.

"Nói đùa thôi, nói đùa thôi." Miêu Nhược Lâm cười khan nói, rồi chạy đi giúp đỡ huynh muội Thu Như Sơn khống chế các tu sĩ Trúc Cơ kỳ khác trên chiến thuyền.

Đám người Lưu Kinh Lôi thấy Lục Tiểu Thiên không có phát hỏa lập tức thở phào nhẹ nhõm, thầm lau mồ hôi lạnh cho Miêu Nhược Lâm. Ngay cả tu sĩ Kim Đan kỳ mà cũng dám đùa giỡn, đặc biệt hắn còn là một vị cung chủ mới tấn thăng, có thủ đoạn thông thiên. Tuy rằng đi cùng nhau chưa bao lâu, nhưng đám người Lưu Kinh Lôi lại kính sợ Lục Tiểu Thiên như là thiên nhân. Miêu Nhược Lâm lại dám nói đùa với hắn, không hổ là đại đương gia.

"Nhờ đan dược của Lục đạo hữu mà đám tiểu bối lại bừng bừng khí thế như lúc đầu, bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?" Lục Tiểu Thiên trừng mắt nhìn Miêu Nhược Lâm, cái loại nữ nhân có vấn đề về đầu óc này. Phía bên kia, sau khi điều khiển linh pháo trước sau tiêu hủy Phi Thiên chiến thuyền và Phi Diên chiến thuyền của Kiếp Sinh giáo, Nguyên Mẫn liền truyền âm.

"Đi theo thuyền của ta, đi tới doanh trại của Kiếp Sinh giáo và san bằng cả đại doanh đó."

Ánh mắt Lục Tiểu Thiên hiện lên vẻ dữ tợn, rời khỏi Vọng Nguyệt tu tiên giới một trăm mấy chục năm, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Tô Thanh vẫn lạc khiến trong lòng hắn vô cùng khó chịu.

Dù sao bọn họ cũng là đồng môn, lúc ở Luyện Khí kỳ tuy có chút xung đột, nhưng về sau lại cùng chung hoạn nạn, cùng trải qua sinh tử. Tô Thanh càng tin tưởng hắn vô điều kiện. Lần này đoạt được hai chiếc Phi Thiên chiến thuyền, mà Kiếp Sinh giáo lại nằm ngay trên đường quay về đại doanh Linh Tiêu cung, không khai đao với bọn chúng không được, nếu không làm sao có thể ăn nói với La sư đệ.

"Được!" Lúc này Nguyên Mẫn cũng hào khí ngút trời, Lục Tiểu Thiên đã dẫn theo nàng và mọi người sáng tạo ra kỳ tích. Một ngày chém giết mấy chục tên tu sĩ Kim Đan kỳ, đoạt hai chiếc Phi Thiên chiến thuyền. Linh thảo vô số, còn hủy diệt một Phi Thiên chiến thuyền và một Phi Diên chiến thuyền của địch.

Dạng chiến tích như vậy, ngay cả toàn bộ công huân của các tu sĩ Kim Đan kỳ cộng lại trong gần hai trăn năm này, so với những gì mà Lục Tiểu Thiên làm được trong một ngày, cũng trở nên ảm đạm thất sắc. Bản thân Nguyên Mẫn lang bạt kỳ hồ trong tràng hỗn chiến này rất lâu rồi. Lần này may mắn được đi theo bên cạnh Lục Tiểu Thiên, hai chiếc Phi Thiên chiến thuyền, lại là lối đánh đột kích, Chiến Nguyệt minh có mạnh hơn đi chăng nữa, trong lúc vội vàng thế này sao có thể ngăn được bước tiến của bọn họ.

Doanh trại của Kiếp Sinh giáo, sát khí nặng nề. Một cây Kiếp Vân kỳ thẳng đứng trên không trung. Xung quanh doanh trại, có tu sĩ tuần tra nghiêm ngặt vô cùng.

Lúc này giáo tôn Kiếp Vô Hối của Kiếp Sinh giáo đang ngồi trong trướng bồng to nhất ở giữa doanh trại, tay cầm chiến báo ngọc giản mới nhất, liếc mắt nhìn tên đệ tử vừa mới trình lên cho mình.

"Giáo tôn, đám tù binh của Huyền Băng môn và Hư Thiên môn đã được áp giải đến, nên xử trí như thế nào?" Một tu sĩ Trúc Cơ kỳ bước lên hành lễ với Kiếp Vô Hối nói.

"Có bao nhiêu tù binh" Kiếp Vô Hối buông ngọc giản trong tay xuống hỏi.

"Hai tên Kim Đan sơ kỳ, một trăm bảy mười mốt tên Trúc Cơ kỳ, Luyện Khí kỳ thì có hơn năm trăm người, ngoài ra số phàm phu tục tử đã giao cho người có chuyên môn xử lý rồi." Tu sĩ Trúc Cơ kỳ đó đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận