Độc Bộ Thành Tiên

Chương 983: Khôi lỗi quyển trục (2)

Trên quyển trục này cũng có ghi lại trận pháp khôi lỗi đó.

Ngươi bình thường có khả năng sẽ nhìn không ra được giá trị của quyển trục này, nhưng Lục Tiểu Thiên đã tự mình nếm trải sự lợi hại của tượng đá khôi lỗi, cho nên vô cùng rõ ràng giá trị của nó. Khuyết điểm duy nhất của quyển trục này chính là linh vật bên trong rất khó thu thập, cho dù biết rõ phương pháp luyện chế, phỏng chừng cũng không thể làm được gì nhiều, chỉ có thể tạm thời cất giữ, xem có dơ duyên thu thập được hay không.

"Ngươi lấy được phần quyển trục này từ đâu?" Lục Tiểu Thiên rất nhanh đã thu lại vẻ mặt ngoài ý muốn hỏi.

"Khi vãn bối cùng một tiểu đội khác ra biển liệp sát yêu thú, phát sinh xung đột với một tiểu đội tu sĩ khác. Sau khi tiêu diệt đối phương liền thu lấy chiến lợi phẩm từ họ. Thực lực của vãn bối không mạnh, không được phân chia thượng phẩm linh vật, trung phẩm thượng phẩm linh thạch cũng bị lấy đi, chỉ được chia cho quyển trục này. Những gì ghi chép bên trong đó đối với khả năng của vãn bối mà nói, chẳng khác nào là thiên phương dạ đàm."

Tiêu Hắc Báo nhắc đến vẫn có chút uất ức, nhưng rất nhanh lại ngượng ngùng nói. "Tu vi vãn bối quá thấp, tài lực cũng có hạn, căn bản không thể nào nghĩ đến thuật khôi lỗi bên trong quyển trục, có lẽ đối với tiền bối mà nói, có khi lại không phải là chuyện khó."

"Quyển trục này xác thực có chút tác dụng với ta, ngươi theo ta đi Đan Vương thành đi." Lục Tiểu Thiên gật đầu nói.

"Tiền, tiền bối, vãn bối hiện tại tu vi còn thấp, đi Đan Vương thành sợ rằng không giúp đỡ được tiền bối bao nhiêu. Muội muội vãn bối thì có khả năng hơn." Tiêu Hắc Báo lắc đầu có chút không nỡ nói.

"Tự nhiên là ngươi và muội muội ngươi sẽ cùng theo ta. Ta không có thói quen thiếu nợ người khác. Quyển trục này là đủ rồi. Đến lúc đó ta sẽ giao một số việc cho huynh muội hai ngươi làm, sẽ có đủ linh vật cần thiết để hai người tu luyện. Nếu như ngươi có khả năng, ta tặng cho ngươi một cơ hội Kết Đan cũng không phải là không thể."

Nhìn thấy huynh muội Tiêu Hắc Báo yêu thương lo nghĩ cho nhau khiến Lục Tiểu Thiên có chút ngây người nhớ đến hai huynh muội Lạc Viễn ở Vọng Nguyệt thành. Phần tâm tính như vậy, Lục Tiểu Thiên cũng muốn giúp đỡ bọn họ một phen. Hơn nữa phương pháp luyện chế khôi lỗi trên quyển trục này xác thực có chút kỳ lạ, nên cũng có chỗ cần đến hai huynh muội Tiêu Hắc Báo này.

"Tạ. . . tạ ơn tiền bối, vãn bối có chết vạn lần cũng khó báo đáp ân tình của tiền bối." Nghe thấy Lục Tiểu Thiên có thể cho mình một cơ hội Kết Đan, thân hình Tiêu Hắc Báo run lên. Bất kể lời này là thật hay giả, chí ít đối phương nguyện ý dẫn bản thân đi Đan Vương thành, chỉ riêng phí dụng cho một lần truyền tống, cũng đã không nhỏ. Quyển trục cũng đã nằm trong tay đối phương, đối phương cứ thu lấy, mình cũng không thể làm gì được đối phương, không cần thiết phải lừa gạt mình làm gì.

Lại một cảm giác trời đất quay cuồng, khi Tiêu Hắc Báo ra khỏi truyền tống trận thì cả người mềm nhũn, với trình độ tu vi và nguyên thần của y, căn bản khó có thể thừa nhận nổi truyền tống cự lỳ dài như vậy.

Lục Tiểu Thiên thi triển một cái Lưu Phong thuật, nhẹ nhàng đỡ y dậy.

"Khiến tiền bối chê cười rồi!" Sắc mặt Tiêu Hắc Báo đỏ lên, nhưng trong lòng lại thầm có chút đắc ý. Sau này có trở về cũng có thể ra oai với mấy tên gia hỏa ở Phi Vân thành. Ngay cả truyền tống trận đi Đan Vương thành lão tử cũng đã đi qua rồi, hơn nữa bộ dạng vẫn hoàn hảo không tổn hại.

"Linh khí của Đan Vương thành này thật là chưa từng thấy ở bất kỳ Tiên thành nào trước đây!" Rất nhanh, gương mặt Tiêu Hắc Báo say mê khi cảm nhận được linh khí nồng đậm ở xung quanh, bộ dạng vô cùng chấn kinh.

"Xác thực là linh khí không tồi." Lục Tiểu Thiên gật đầu. Đan Vương thành này không chỉ có linh khí nồng đậm, hơn nữa còn tán phát ra một loạt mùi hương của đan dược. Không hổ là Tiên thanh có danh tiếng lớn nhất ở Lam Ma hải vực, không ngờ còn tỏa ra mùi hương đan dược kỳ dị như thế, cũng không biết nó đã trải qua tích lũy bao nhiêu lâu, mới có thể đạt tới mức độ như vậy.

Lục Tiểu Thiên hành tẩu tu tiên giới nhiều năm, cũng coi như xông pha không ít địa phương, cũng chỉ có linh khí trong Phiêu Miểu Điện mới có thể hơn được Đan Vương thành, ngay cả ở mấy nơi hắn từng đi qua ở Xích Uyên đại lục, cũng còn thua kém vài phần.

Nhưng trên chỉnh thể thì linh khí ở Xích Uyên đại lục vẫn nhỉnh hơn Lam Ma hải vực một bậc, có lẽ Xích Uyên đại lục cũng tồn tại một tu luyện thánh địa như là Đan Vương thành, chẳng qua do mình chưa đi qua mà thôi.

"Đại ca!" Lúc này một thanh y thiếu nữ mộc mạc đơn sơ, vóc người nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, hai bên mũi có ít tàn nhang, trông cũng có chút xinh đẹp, đang vui mừng cao hứng chạy tới.

"Muội muội, đỡ ta một lát, truyền tống trận này thật không phải dành cho người mà. Ôi, xem cái miệng ta kìa, thật là không biết nói chuyện." Tiêu Hắc Báo thấy mình lỡ lời liền tự vả miệng sau đó lại nói. "Tiền bối, đây là muội muội tên Tiêu Vân."

"Tiêu Vân bái kiến tiền bối." Tiêu Vân cẩn thận quan sát Lục Tiểu Thiên, rồi cung kính hành lễ.

"Ở Đan Vương thành này cần chú ý tới những điều gì?" Lục Tiểu Thiên trực tiếp hỏi.

"Quy củ đại khái cũng không khác biệt bao nhiêu với các Tiên thành khác. Trong thành nghiêm cấm đánh nhau, chỉ cần không làm nhiễu loạn trật tự ở Đan Vương thành là được. Ngoài ra ở Đan Vương thành, phải dùng lễ đối đãi với các Luyện Đan Sư, nếu như đắc tội Luyện Đan Sư, đối phương có thể thỉnh cầu Đan Vương thành đuổi tiền bối ra khỏi thành."
Bạn cần đăng nhập để bình luận