Độc Bộ Thành Tiên

Chương 844: Kim Đan hậu kỳ

Toàn bộ Cự Thạch Nhất Tộc, tựa hồ quên đi sự tồn tại của một tên ngoại nhân như Lục Tiểu Thiên. Mà Lục Tiểu Thiên ở trong Tinh Vẫn Động tu luyện cũng không hề quá quan tâm tới thời gian trôi đi. Ngoại trừ giữa chừng hai người Thác Thanh Thạch và Thác Thanh Oanh tới qua vài lần, thông qua chỗ hai người, hắn muốn biết Cự Thạch Nhất Tộc đang phải đối mặt với một trận đại kiếp nạn. Ngoại trừ toàn bộ hoang nguyên ra, khắp nơi đều là yêu thú hoành hành, còn có lượng lớn đại quân khô lâu, bọn chúng muốn công hạ thành trì của Cự Thạch Nhất Tộc.

Cự Thạch Nhất Tộc và đại quân khô lâu đang tiến hành một trận chiến quyết tử, khi tiêu diệt lượng lớn khô lâu, tộc nhân Cự Thạch Nhất Tộc cũng tử thương không ít.

Đối với điều này Lục Tiểu Thiên cũng chỉ có thể cười khổ không thôi. Hắn cũng không hề hoài nghi tính chân thật trong lời nói của hai người Thác Thanh Thạch. Chỉ là hiện tại toàn bộ Cự Thạch Nhất Tộc đều bị hãm trong sự bao vây của khô lâu đại quân, hắn cho dù muốn lao ra ngoài tìm Kết Anh Quả, phỏng chừng cũng chỉ có thể tìm chết.

Dính đến cuộc chiến của hai chủng tộc cường lớn, Lục Tiểu Thiên cũng không hy vọng có thể kết thúc trong ngày một ngày hai. Tựa hồ ngoại trừ trong Tinh Vẫn Động, hắn cũng không còn địa phương nào tốt hơn để đi.

Thác Thanh Thạch và Thác Thanh Oanh vô cùng kính nể sự khô tu của Lục Tiểu Thiên. Tộc nhân Cự Thạch Nhất Tộc tuy rằng cũng có thể chịu khổ, nhưng dạng người giống như Lục Tiểu Thiên ở trong Tinh Vẫn Động một hơi mấy năm không ra ngoài, trong toàn bộ Cự Thạch Nhất Tộc, cũng chỉ như là Phượng mao Lân giác. Hai người thường xuyên cùng với tộc nhân ra ngoài ra thành chinh chiến, càn quét đội quân khô lâu ở phụ cận thành trì. Thời gian mỗi lần ở lại trong Tinh Vẫn Động cũng không dài, dù sao bọn họ đã là bát cấp chiến sĩ, đi tới thất cấp Tinh Vẫn Động này cũng chỉ là muốn cùng Lục Tiểu Thiên ôn lại chuyện cũ.

Cũng may sự tình cần làm của Lục Tiểu Thiên cũng không ít, luyện chế Trấn Yêu Tháp, thôi diễn trận pháp, nghiên cứu khối đá màu xám, bản thân tu luyện, nghiên cứu phương thức công kích của Trấn Yêu Tháp, cho dù hai người này ít khi tới Tinh Vẫn Động, hắn cũng không hề cảm thấy cô tịch.

Trong thời gian sinh sống đơn giản buồn tẻ này, chân Lục Tiểu Thiên ngày đêm vẫn buộc chặt mấy khúc Dạ Tinh Trúc, cước bộ nặng nề và kiên định chạy đi chạy lại bên trong Tinh Vẫn Động. Thỉnh thoảng, Lục Tiểu Thiên như nghĩ ra điều gì đó, sẽ như một con Viên Hầu nhảy tung lên, hoặc như một con chim Ưng xà xuống, thi triển ra cảm ngộ trong lòng ngay lúc đó. Nhưng không biết đã sau bao nhiêu lần lặp đi lặp lại những công pháp này, Lục Tiểu Thiên đã phát hiện ra một cái hiện tượng kỳ lạ. Vô luận là hắn tu luyện mấy loại công pháp này như thế nào, khi vận dụng Thôn Hồn Đại Pháp hấp thu nguyên thần tinh phách của Giao, Yêu Hổ, Yêu Hùng. . . thi triển ra chiêu thức càng luôn thêm thuận buồm xuôi gió. Mà hai loại công pháp Ưng hình và Viên hình, bởi vì không thôn phệ nguyên thần tinh phách của yêu thú tương ứng, nên dù hắn tu luyện như thế nào đi nữa cũng không thể được bằng mấy loại trước đó. Đặc biệt khi hắn thôn phệ nguyên thần tinh phách loại Xà, lực công kích thi triển ra càng thêm lăng lệ sắc bén. Vì thế, trong lòng Lục Tiểu Thiên đã có một cái kết luận tương đối quyết đoán. Những công pháp này không phải đơn giản chỉ dựa vào khổ tu, mà còn cần phải có Thôn Hồn Đại Pháp hỗ trợ, còn có phải hoàn toàn là như thế hay không thì chỉ có thể đợi sau này kiểm chứng, hiện tại bản thân đang ở trong Tinh Vẫn Động, cũng không thể nào làm cách gì khác tốt hơn.

Theo thời gian dần trôi đi, số lượng Dạ Tinh Trúc trên đôi chân của Lục Tiểu Thiên dần dần gia tăng. Nhưng trọng lực một ngàn năm trăm lần đã là cực hạn mà hắn có thể thừa nhận. Mỗi lần gia tăng một chút, đều tương đương với gậy dài trăm thước, càng tiến thêm một bước, thẳng cho tới khi gia tăng tới một ngàn bảy trăm lần, Lục Tiểu Thiên cũng nửa bước khó đi. Trong quá trình không ngừng thích ứng này, pháp lực trong đan điền dâng trào như suối, khí tức kinh người từ trong thể nội Lục Tiểu Thiên xông ra, thậm chí còn đánh tan mấy đạo cương phong ở phụ cận. Một đầu tóc bạc của Lục Tiểu Thiên không gió tự bay, hai mắt khép hờ trên gương mặt lạnh lùng của hắn.

Mãi cho đến mấy canh giờ sau, những sợi tóc bạc tung bay mới lần nữa rũ xuống. Hai mắt Lục Tiểu Thiên hé mở, trên mặt không hề có bao nhiêu thần sắc ngoài ý muốn. Ở trong Tinh Vẫn Động này, mượn nhờ áp lực cường đại, không ngừng khiêu chiến cực hạn của bản thân, thực lực của nhục thân tinh tiến rất lớn. Lúc này thực lực đã được tăng cao trên diện rộng so với lúc vừa mới đột phá tới thất giai Thể Tu. Nhưng vô tâm cắm Liễu Liễu xanh um, thứ đột phá trước không ngờ lại là tu vi pháp lực của mình. Đi tới Xích Uyên Đại Lục này mấy chục năm, lại ở trong Tinh Vẫn Động gần năm năm, hiện tại, Lục Tiểu Thiên đã là một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ hàng thật giá thật.

"Không ngờ lại đột phá như thế, vậy xem ra, ở trong cái Tinh Vẫn Động này mấy năm cũng không hề lãng phí." Lục Tiểu Thiên khẽ cười, lại đột nhiên lại nhíu mày. Cái vỏ đao một mực treo ở bên hông hắn, đột nhiên cảm giác được một sự đau đớn nho nhỏ giống như bị kim đâm vậy. Cửu sắc kim đan bên trong đan điền vốn đang từ từ xoay chậm lại khi cảnh giới dần ổn định, thì tựa hồ như bị một thứ gì đó dẫn dắt, lại nữa bắt đầu nhanh chóng xoay tròn.

Lục Tiểu Thiên nhướng mày, muốn cắt đứt mối liên hệ này.

"Chủ nhân, đừng, hãy để ta hấp thu thêm một chút." Vỏ đao đang bọc lấy Liệt Địa Đao liền hóa thành bản thể của Tử Diệp Chân Ô, nó vốn cao không tới một thước, mấy sợi rễ thưa thớt, trên đỉnh có hai mảnh lá xanh tươi, trên thân cây có một con mắt thật to tròn. Lúc này giữa hai mảnh lá, lại mọc ra thêm một chồi non màu xanh, khi Tử Diệp Chân Ô hấp thu thêm càng nhiều pháp lực, gốc chồi non đó lại dần dần chậm rãi vươn lên đâm chồi nảy lộc, biến thành mảnh lá thứ ba của Tử Diệp Chân Ô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận