Độc Bộ Thành Tiên

Chương 1008: Đánh thành đầu heo (2)

Điều này cũng không thể trách Tông Việt. Chuyến đi liệp sát yêu thú vừa rồi, vô luận là pháp lực, hay là nguyên thần của Lục Tiểu Thiên đều trải qua ma luyện cực lớn. Sau khi hợp thể với La Bình Nhi, hai người giao hoan, Độc Âm chi thể không chỉ giải quyết ẩn hoạn sát khí trong cơ thể Lục Tiểu Thiên, hơn nữa sát khí và nguyên âm của Độc Âm chi thể còn dung hợp vào trong người hắn, khiến cho Lục Tiểu Thiên khi xuất thủ, đòn đánh liền có thêm vài phần khí tức sát phạt, uy lực tăng vọt. Hắn muốn khi dễ một tên tu sĩ còn chưa tới Kim Đan hậu kỳ như Tông Việt này, dễ dàng chẳng khác gì trở bàn tay.

Ngay cả Lân Ba hộ giáp trên người Tông Việt rất bất phàm, nhưng cũng không thể nào bù đắp được sự chênh lệch to lớn giữa hai người.

Sau mười mấy chưởng kình, Tông Việt kêu lên thảm thiết, Lân Ba hộ giáp trên người bị nổ thành mảnh vụn. Không có sự bảo hộ của Lân Ba hộ giáp, Tông Việt chỉ có thể dùng hai tay bắt hình chữ thập trước người chống đỡ. Nhưng không được bao lâu, hai tay gã vô lực rũ xuống, bàn tay rắn chắc to lớn đánh thẳng lên mặt Tông Việt.

Tông Việt liên tục hét thảm. Chốc lát sau, hai bên mặt của gã đã sưng lên to tướng, trông giống như một cái đầu heo, làm gì còn có chút phong thái nào trước kia.

"Ngừng tay!" Lúc này một đội thị vệ thân mặc giáp trụ lăng không bay tới. Người dẫn đầu có dáng vẻ khôi ngô với tu vi Kim Đan trung kỳ, áo giáp màu xanh, với áo choàng màu đỏ. Tu vi tuy rằng kém xa Lục Tiểu Thiên, nhưng ở trong Đan Vương thành, người dám động thủ với thành vệ thì quả thực không có mấy ai.

Lục Tiểu Thiên dĩ nhiên không có ý nghĩ muốn nếm thử thực lực của thành vệ, nên cũng lập tức thu tay lại.

"Các ngươi cuối cùng đã tới rồi. Tiểu tử này, không ngờ lại dám đánh lén ta, quả thật là coi thường Thần Đan minh. Hiện tại các ngươi lập tức động thủ, bắt lấy hắn!" Ánh mắt Tông Việt oán độc nhìn chằm chằm Lục Tiểu Thiên, hận không thể xé xác hắn ra thành trăm mảnh.

"Đông Phương đạo hữu, tại hạ Đoạn Càn Khôn. Việc động thủ hôm nay, lời Tông công tử nói có phải là thật?" Đoạn Càn Khôn nói. Việc tự tiện đánh nhau bên trong Đan Vương thành không phải là chuyện nhỏ. Nếu không phải do trình độ luyện đan của đối phương không thấp, y hiện tại đã trực tiếp ra lệnh bắt người rồi.

"Cái tên họ Tông này chạy tới động phủ của ta, còn xuất thủ đánh bị thương tùy tùng của ta, không coi ai ra gì như thế, tự nhiên là ta phải giáo huấn một phen." Lục Tiểu Thiên lạnh nhạt nói.

"Ta nhận lệnh tới đây, thu lấy Trúc Cơ đan mà tên Đông Phương Bạch này phải giao nộp cho Đan Vương thành. Tùy tùng của hắn không giao ra được, còn xuất khẩu cuồng ngôn, ta giáo huấn một hai cái có gì là sai?" Tông Việt phẫn uất nói.

"Số lượng Trúc Cơ đan không đủ, tạm thời giao nộp bằng một chút linh thạch không được sao. Ta thân là trung cấp Luyện Đan Sư, ngẫu nhiên cũng có chút việc bận trên người, chậm trễ một chút thời gian. Đan Vương thành sẽ không phải vì chút chuyện vặt vãnh này mà thu lại động phủ, đánh tùy tùng của ta chứ? Nếu đã như vậy, ta đi tới Thần Đan minh với các ngươi một chuyến cũng được. Cái tên phế vật nhà ngươi, ta không tin ngươi có thể làm gì được ta. Cùng lắm, thì chúng ta lên Đấu Tiên đài." Lục Tiểu Thiên cười lạnh nói.

"Ngươi!" Tông Việt vừa nghe Lục Tiểu Thiên nói đến Đấu Tiên đài, lập tức sắc mặt đại biến. Trình độ luyện đan của đối phương đã vượt qua mình, nếu như hắn yêu cầu mình lên Đấu Tiên đài, chẳng khác nào việc bản thân phải rời khỏi Đan Vương thành. Lần này Tông Việt xác thực đã dùng chút thủ đoạn khi tới động phủ của Lục Tiểu Thiên, nếu làm lớn chuyện cũng không có lợi với gã. Hiện tại đã khác xa lúc tổ phụ gã còn sống rồi.

"Các ngươi hãy đợi đấy." Gương mặt đã bị thành đánh thành heo, Tông Việt cũng không còn mặt mũi nào lưu lại. Chỉ bất quá trước khi rời đi ánh mắt Tông Việt vẫn nhìn Lục Tiểu Thiên đầy vẻ oán hận.

"Cáo từ!" Nhìn thấy tình hình này, Đoạn Càn Khôn cũng muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Nếu như tên Luyện Đan Sư Tông Việt này đã không truy cứu, thế thì không gì tốt hơn. Nếu không y kẹp ở giữa cũng rất khó xử. Đoạn Càn Khôn chắp tay chào từ biệt Lục Tiểu Thiên, sau đó dẫn theo thuộc hạ rời đi.

"Tiền bối!" Sau khi mọi chuyện kết thúc, hai huynh muội Tiêu Hắc Báo lần lượt chạy tới hành lễ với Lục Tiểu Thiên và La Bình Nhi.

"Lần này là do ta không chu đáo, chậm trễ chút thời gian. Bình đan dược này ban cho ngươi, sau khi phục dụng hai ngày sau sẽ khỏi hẳn." Lục Tiểu Thiên vươn tay đưa cho Tiêu Hắc Báo một bình đan dược nói.

"Đa tạ tiền bối ban dược." Tiêu Hắc Báo nhận lấy đan dược, vội vàng phục dụng một viên, khí sắc đã tốt hơn rất nhiều. Tuy rằng y phải nhận một đòn của Tông Việt, nhưng Lục Tiểu Thiên cũng đã đánh lại gã nhiều hơn mấy chục lần. Có thể nhìn thấy gương mặt sưng phù như đầu heo của Tông Việt lầm lũi rời đi, cũng đủ vốn rồi.

Lúc này hai huynh muội Tiêu Hắc Báo và Tiêu Vân mới coi như trút bỏ gánh nặng trong lòng. Tuy rằng thời gian qua có chút kinh hãi, nhưng khi Lục Tiểu Thiên đã quay về, tất cả nguy cơ tự nhiên cũng không đánh tự tan.

Hai huynh muội cũng lần lượt đưa cho Lục Tiểu Thiên linh vật mà bản thân thu thập được trong thời gian hắn đi vắng. Lục Tiểu Thiên nhìn lướt qua trong túi trữ vật, phát hiện bên trong không ngờ lại có một đầu cửu giai ngưu thủ cự nhân (người khổng lồ đầu trâu) khôi lỗi, còn có một con bát giai chiến hổ khôi lỗi, cùng với lượng lớn linh vật không sao đếm hết, quả thật có chút vượt xa dự liệu của hắn. Linh vật luyện chế Kết Anh đan đã hoàn toàn thu thập đủ.

Lục Tiểu Thiên thầm vui mừng rồi lại đưa cho hai huynh muội họ mấy cái túi trữ vật, ngoài ra lại ban cho Tiêu Vân một bình đan dược, liền cùng La Bình Nhi tiến vào trong động phủ.

Tiêu Vân nhìn thấy bên trong bình có một viên đan dược xanh biếc, lập tức kêu lên sợ hãi, cũng không quan tâm Lục Tiểu Thiên có nhìn thấy hay không, lập tức quỳ rạp xuống đất, dập đầu về phía động phủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận