Độc Bộ Thành Tiên

Chương 861: Yêu vật đầu trâu & bạch cốt Chuẩn

Đám người Hoắc Ưng không sợ mà còn vui mừng, mỗi người tự lấy ra một viên Định Hồn đan phục dụng. "Chính là loại sương mù cổ quái này, đi theo loại sương mù này đi tới địa phương nồng đậm nhất, chính là nơi mà chúng ta cần đi." Vẻ mặt Dư Đông Bảo hưng phấn, sau đó lại vô cùng cảnh giác nhìn xung quanh nói.

"Nhưng loại sương mù cổ quái này tựa hồ còn nhiều hơn lần trước không ít, xem bộ dạng lại có biến hóa nào đó. Đúng rồi, Lục huynh, nếu như huynh lần đầu tiên tới, còn phải cẩn thận một loại yêu trùng màu xám sẽ đột nhiên lao ra từ trong những khe đá, có thể phun ra một loại tơ giống như tơ nhện, cũng có thể phun ra độc dịch. Đặc biệt là độc dịch của nó, ngay cả quáng thạch kiên cố cũng có thể bị ăn mòn. Tuyệt đối không thể để nó dính lên người, ngay cả đan nguyên pháp khí dính phải quá nhiều, cũng sẽ linh tính bị hao tổn."

Lục Tiểu Thiên gật đầu, trong lúc hắn còn đang chần chừ. Ầm ầm, mặt đất truyền đến một tràng âm thanh vang vọng. Mấy người họ nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một yêu vật thân người đầu trâu, hình thể cường tráng, một đôi mắt to như chuông đồng đang nhìn chằm chằm về phía bên này, trên mặt lộ ra vẻ điên cuồng và dữ tợn.

Một con cự mãng thô tô màu nâu quấn quanh từ hông đến cổ, đầu mãng xà vươn cao qua bả vai, con ngươi lạnh lùng quét mắt nhìn đám người Lục Tiểu Thiên.

Bàn tay to như cái quạt của yêu vật đầu trâu cầm lấy một sợi xích sắt thô to loang lổ, chỗ khe hở giữa xích sắt dường như còn dính lại một ít cặn bã của xương.

Vô luận là yêu vật đầu trâu hay là đầu mãng xà kia, đều tán phát ra khí tức cường đại dị thường, cho dù không phải là cửu giai thì ít nhất cũng là bát giai yêu vật, cho người ta cảm giác áp bách lớn như thế, sợ rằng thực lực không hề đơn giản.

"Chiến hay là không chiến?" Ánh mắt mấy người Dư Đông Bảo lần lượt nhìn về phía Lục Tiểu Thiên, tự giác xem Lục Tiểu Thiên có thực lực mạnh nhất trở thành hạch tâm trong tiểu đội bốn người.

"Lui lại, nhường ra một con đường, chỉ sợ không chỉ có yêu vật đầu trâu này, khô lâu yêu trong Quỷ tộc ở phía sau đuổi theo cũng không ít."

Lục Tiểu Thiên làm một cái thủ thế, ra hiệu mấy người họ lui về.

Dư Đông Bảo nhìn thấy tàn cốt lưu lại trên xích sắt, cũng phản ứng giống như Lục Tiểu Thiên vậy. Nhìn bộ dạng của con yêu vật đầu trâu này khẳng định đã đại chiến qua với khô lâu yêu của Quỷ tộc. Hiện tại sát ý chưa giảm, mục tiêu lớn nhất của chuyến đi này là Kết Anh Quả, bọn họ không cần thiết phải liều mạng chiến đấu với con yêu vật này làm gì. Muốn giết yêu thú lấy tài liệu, trong Hắc Thiên Sơn Mạch cũng có rất nhiều, không cần thiết phải đi tới nơi nguy hiểm như vậy.

Mấy người họ dần dần lui lại, sát khí trong mắt yêu vật đầu trâu thuyên giảm, cũng không có ý định động thủ với đám người Lục Tiểu Thiên, nhanh chóng đi xuyên qua con đường mà mấy người họ nhường ra, trực tiếp chạy về phía sườn núi, thân thể khẽ động, dưới lòng bàn chân xuất hiện một đoàn sương mù, nâng lấy thân thể khổng lồ, bay về phía đỉnh một ngọn núi nhỏ.

Vù vù . . . chưa đợi yêu vật đầu trâu chạy đi xa, bốn năm con bạch cốt Chuẩn (chim Cắt) giương đôi cánh dài tới hai ba trượng đuổi tới. Trong lúc chúng giương đôi cốt dực, không trung xuất hiện từng dòng khí lưu hỗn loạn. Khí tức của mỗi một con bạch cốt Chuẩn đều đạt tới cấp bậc Kim Đan kỳ, trong đó có hai con đã gãy đi không ít xương cốt, rõ ràng là bị yêu vật đầu trâu dùng xích sắt gây nên.

Bạch cốt Chuẩn hiển nhiên cũng phát hiện ra mấy người Lục Tiểu Thiên, lập tức hưng phấn kêu lên vài tiếng. Bên trong sương mù, lại có mấy đầu bạch cốt Chuẩn xuất hiện lao về phía đám người Lục Tiểu Thiên.

Phía sau còn có càng nhiều âm thanh đập cánh truyền đến, chỉ cần nghe động tĩnh, số lượng yêu vật này sợ rằng chí ít cũng có mười mấy con.

Lục Tiểu Thiên trực tiếp quay người, đầu cũng không hề nhìn trực tiếp đi xuyên qua làn sương mù màu xám. Ba người Dư Đông Bảo, Thiệu Tử Hà và Hoắc Ưng nhanh chóng đuổi sát theo sau, không hề ngự kiếm phi hành. So tốc độ của đám quỷ cầm này trên không trung, chẳng khác nào là một hành vi ngu xuẩn. Tuy rằng bị mười mấy con yêu cầm Kim Đan kỳ này phát hiện ra tung tích, nhưng bọn họ cũng không hề hoảng loạn.

Một đường đi tới đây, bọn họ đã trải qua không ít nguy hiểm, có mấy lần còn nguy hiểm hơn lần này nhiều mà bọn họ cũng đã trải qua. Vào thời khắc mấu chốt, Lục Tiểu Thiên đã mấy lần dẫn theo bọn họ gặp dữ hóa lành.

Sau những trận chiến lớn nhỏ, mặc dù trên đường đi Lục Tiểu Thiên không hề thi triển ra năng lực công kích đặc biệt cường đại. Nhưng mấy người họ vẫn luôn tràn ngập lòng tin với Lục Tiểu Thiên. Trong loại tình hình như vậy, thậm chí không cần Lục Tiểu Thiên lên tiếng, mấy người họ cũng vô cùng tự giác đi theo sau.

Bạch cốt Chuẩn kêu lên vài tiếng chói tai rồi đuổi theo. Sắc mặt Lục Tiểu Thiên bình tĩnh, ánh mắt không ngừng đánh giá địa hình xung quanh. Chỉ bất quá bên trong làn sương mù gây nhiễu loạn tâm thần này, căn bản không thể nhìn ra được bao xa. Về phần thần thức, có thể thăm dò cự ly xa một chút, nhưng tiêu hao cũng rất lớn. Sau lưng, âm thanh cường đại vang lên, còn có từng tràng tiếng rống của yêu vật đầu trâu. Hiển nhiên là con yêu vật này đã bị bạch cốt Chuẩn đuổi kịp và giao thủ lần nữa. Động tĩnh như thế này xem ra trận chiến đó sẽ rất là thảm liệt.

"Sơn động!" Lục Tiểu Thiên dẫn theo ba người họ giống như một con Sơn Viên linh hoạt chạy đi trên mặt đất, nhẹ nhành tiến về phía trước. Thần thức hắn thaưm dò được có một cái sơn động rộng lớn khoảng năm sáu trượng, còn độ sâu như thế nào thì chưa rõ. Dưới tình huống lúc này đang bị mười mấy con bạch cốt Chuẩn truy sát, mấy người họ cũng không có lựa chọn nào tốt hơn. Lúc này vừa tới nơi đây, có thể tránh khỏi phải chiến đấu nhóm lớn yêu thú khác hoặc là Quỷ tộc khác, cũng đều sẽ tận lực tránh đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận