Độc Bộ Thành Tiên

Chương 82: Huyết án ở tiểu thôn

"Tự nhiên là có thể dùng pháp khí, bất quá sư đệ đã nghe ngóng qua rồi. Tu sĩ tiến vào trong đều là các tiểu đội của từng môn phái. Trong đó mỗi môn phái đều sẽ có một số tu sĩ Luyện Khí kỳ cực kì mạnh mẽ. Nhưng địch nhân mặc dù lợi hại, Linh Tiêu Cung chúng ta cũng vẫn có thể đối phó được." Bành Đại Dụng cũng không uống bao nhiêu rượu, nhưng hai mắt lại đỏ lên nói, "Chừng hai năm nữa, ta cũng đã ba mươi, cũng chưa hẳn có thể đi vào tiến vào năm mười thứ hạng đầu trong cuộc so tài môn phái. Tư chất của ta vốn đã không tốt, căn bản không thể nào đợi được tới hai năm sau, Huyết Sắc Cấm Địa cho dù có nguy hiểm, nhưng chắc phải xông pha một phen.

Bành Đại Dụng cũng chưa uống được bao nhiêu rượu, bất quá khi nói tới Huyết Sắc Cấm Địa lúc, hai mắt vẫn đỏ bừng.

Lục Tiểu Thiên không nhịn được lặng đi một hồi, số lượng Trúc Cơ Đan bị giảm bớt. Trúc Cơ tu sĩ của mỗi môn phái cũng đều không thể trực tiếp đạt được Trúc Cơ Đan. Lần này khẳng định sẽ có một nhóm lớn hậu đại hay người thân cận của những Trúc Cơ cao nhân này tiến vào Huyết Sắc Cấm Địa.

Ở bên trong Hắc Thủy Trại mỏ quáng, hắn đã từng chứng kiến sự lợi hại của Hắc Giao Tiễn, cho dù thực lực của hắn bây giờ đã tiến nhanh, nhưng đối mặt Hắc Giao Tiễn, vẫn chưa có thực lực đối kháng chính diện được. Bành Đại Dụng bởi vì tư chất quá kém, không có quá nhiều lựa chọn, nhất định phải tiến vào Huyết Sắc Cấm Địa hòng đạt được Trúc Cơ Đan, cần phải đi liều mạng. Bản thân hắn chẳng phải cũng phải như vậy sao.

Nhưng vừa nghĩ tới bên trong Huyết Sắc Cấm Địa phải đối mặt với sự công kích của pháp khí, Lục Tiểu Thiên vẫn nhịn không được da đầu tê dại một hồi. Loại cảm giác sinh tử bị nắm trong tay của người khác tư vị thật là khó chịu.

Để tính mạng của mình phải trông chờ vào những đệ tử khác của Linh Tiêu Cung sở hữu pháp khí, Lục Tiểu Thiên đồng dạng cũng không dám tin tưởng. Trong lúc mấu chốt, bọn họ đồng dạng sẽ không hề có chút do dự mà xem những kẻ bình thường không có chút chỗ nào dựa nào như bọn hắn là chốt thí mà thôi . Loại sự tình này lúc ở Vọng Nguyệt sơn mạch, hắn đã thấy rất nhiều.

Điều duy nhất khiến cho hắn không bị người khác sai khiến, bị xem như chốt thí, chính là bản thân hắn cũng có được một kiện pháp khí. Lục Tiểu Thiên suy nghĩ hồi lâu, nhưng pháp khí lại không phải muốn có là có. Trong toàn bộ phường thị ở Linh Tiêu Cung này cũng khó có được một kiện, Dù cho trong kết giới của hắn có lượng lớn linh thạch, nhưng pháp khí lại không phải là thứ có linh thạch là có thể mua được. Bỏ linh thạch mời người khác luyện chế, ở bên trong Linh Tiêu Cung hắn còn chưa có mối quan hệ như vậy. Nếu như để Tiền Đại Lễ biết được, chỉ sợ rất nhanh liền sẽ chiêu đến họa sát thân.

Ngược lại Ông Chi Hàn từng nhắc với hắn việc lão luyện chế ra Hóa Huyết Hồ Lô cho Tiền Đại Lễ. Lục Tiểu Thiên hai mắt nhíu lại, có lẽ việc sở hữu một kiện pháp khí còn phải nhờ tới Ông Chi Hàn rồi.

Ba ngày sau, Lục Tiểu Thiên thu thập hạt giống của một loại chủ tài liệu khác Phệ Huyết Đằng để luyện chế Phược Yêu Tác. Bên trên một con Linh Ưng to lớn, Ông Chi Hàn bị những cơn hàn phong lạnh lẽo thổi qua tựa hồ không hề cảm thấy lạnh, thay vào đó là hưng phấn cùng kích động không ngừng. Nếu không phải sợ trên Linh Ưng xuống, Ông Chi Hàn đã sớm giơ cao hai tay lớn tiếng gầm rú. Vốn tưởng rằng đời này không còn cách nào có thể ra khỏi Hắc Thủy Trại mỏ quáng, không nghĩ tới bây giờ lại có thể thấy được ánh mặt trời.

Lục Tiểu Thiên hai mắt khép hờ, hắn cũng không biết đường, cho nên việc khống chế đường đi của Linh Ưng hoàn toàn đều giao cho Ông Chi Hàn. Ba ngày trước, thông qua cuộc nói chuyện với Bành Đại Dụng, hắn sau đó rời khỏi phường thị liền trực tiếp về Thanh Liên phong vực báo danh tiến vào Huyết Sắc Cấm Địa, sau đó lại vội vàng chạy tới Hắc Thủy Trại mỏ quáng. Sự tình nói đến cũng có chút hí kịch, lúc trước khi hắn ra khỏi mỏ quáng, bị tên mập làm khó dễ. Kết quả lần này tên tu sĩ mập trước mặt mọi người chính nghĩa nghiêm trang cự tuyệt yêu cầu của hắn, đang lúc Lục Tiểu Thiên cảm thấy khó giải quyết, chuẩn bị trở về suy nghĩ biện pháp khác. Không nghĩ tới tên tu sĩ béo đó lại âm thầm tìm hắn bàn bạc chuyện này.

Đương nhiên, hắn cũng vì thế mà hao tốn gần hai trăm linh thạch, để cái tên mập hung ác đó kiếm được một khoảng, thật là một tên gia hỏa dối trá. Mặt khác hắn lại tiêu tốn hơn hai mươi khối linh thạch, thông qua quan hệ của tên mập mạp, điều tra một chút nguyên do năm xưa Ông Chi Hàn bị đày vào trong mỏ quáng, phát hiện đúng là đã bị người khác động tay động chân vào, dùng một cái tội danh vu vơ nào đó làm lý do xóa tên đệ tử Linh Tiêu Cung của Ông Chi Hàn.

Đại khái lúc này Ông Chi Hàn còn không biết, lão đã bị Lục Tiểu Thiên đơn giản tra xét qua một lần.

"Lục công tử, phía dưới là thôn trang trước kia tiểu lão nhân từng sinh hoạt qua , tiểu lão nhân còn có một nữ nhi chưa từng bước vào Tiên lộ, cách biệt hơn hai mươi năm trời, cũng muốn ghé xuống thăm một chút. Ngoài ra khoảng cách tới bảo địa còn cần tới gần hai ngày lộ trình, Linh Ưng cũng cần phải nghỉ ngơi một lát." Nhìn thấy Lục Tiểu Thiên hơi nhíu mày, Ông Chi Hàn vội vàng lại nói, "Chỉ cần Lục công tử có đầy đủ sợi Băng Tằm, còn thu thập được Phệ Huyết Đằng, lợi dụng Huyết Linh địa hỏa trong bảo địa, có thể trong thời gian ba tháng luyện chế ra pháp khí Phược Yêu Tác, tiểu lão nhân dám dùng đầu của mình đảm bảo, tuyệt sẽ không làm lỡ thời gian của Lục công tử."

"Trong lòng ngươi biết rõ là được." Lục Tiểu Thiên trên mặt hiện lên vẻ không vui sau đó gật đầu nói.

Ông Chi Hàn nhẹ nhàng thở ra, Linh Ưng đột nhiên hạ thấp độ cao. Phía dưới là quốc gia thế tục, khắp nơi đều là đồi núi, đan xen một số cây Hòe. Mấy chục căn nhà lá mọc lên ở hai bên dòng suối nhỏ, ruộng nương ngang dọc khắp nơi. Bất quá cách xa mặt đất còn khoảng mấy chục trượng, hai người liền ngửi được mùi máu tươi bồng bềnh trong không khí.

Mấy người nông dân lưng đeo theo một túi đồ, vẻ mặt kinh hoảng từ ruộng nương chạy trốn ra bên ngoài.

"Đây, đây là đã xảy ra chuyện gì?" Ông Chi Hàn giọng nói có chút hoảng hốt, Linh Ưng cách xa mặt đất còn hơn mười trượng, Ông Chi Hàn liền nhảy xuống, chút độ cao như này đối với một tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ cũng không tính là vấn đề gì.

"Dừng lại!" Ông Chi Hàn ngăn ở trước mặt những người nông dân này quát, "Phía trước xảy ra chuyện gì?"

"Ngươi, ngươi là tiên nhân?" Mang ông lão lưng mang một túi lớn nhìn thấy Ông Chi Hàn râu tóc bồng bềnh từ trên trời hạ xuống, lại cưỡi Linh Ưng bay đến, lão cùng mấy tên nông dân khác liền nhao nhao quỳ sát xuống đất.

"Thỉnh tiên nhân vì tiểu lão nhân mấy người làm chủ a, toàn bộ Hòe Thụ Thôn, hai trăm lẻ tám nhân khẩu, ngoại trừ năm người trước mắt. Nữ thì bị sơn tặc bắt đi, nam đều bị những sơn tặc kia giết hại." Ông lão cùng với mấy vị lão ấu khác quỳ trên mặt đất khóc lớn, đau đến không muốn sống nữa.

"Cái gì, sơn tặc? Sơn tặc ở đâu?" Ông Chi Hàn mí mắt muốn nứt toạt nắm chặt lấy ông lão trước mặt.

"Đông, phương hướng Đông Bắc, đại khái ba mươi dặm, có một ngọn núi hình đầu trâu gọi là Ngưu Thủ sơn, bình thường đám sơn tặc đều sẽ mang như chiến lợi phẩm là nữ tử và tài vật vào trong ngọn núi đó." Ông lão lớn tuổi bị dáng vẻ của Ông Chi Hàn dọa sợ, lắp bắp nói.

"Oanh nhi, vi phụ tới cứu ngươi." Ông Chi Hàn quát to một tiếng, lấy ra linh kiếm, nhanh như điện chớp bắn nhanh về hướng Đông Bắc.

"Đám sơn tặc đáng chết." Lục Tiểu Thiên trong mắt cũng hiện lên một tia sát khí lạnh như băng, kinh lịch qua mấy lần sinh tử cũng như là khảo nghiệm, lúc đối địch hắn cũng không nương tay chút nào. Nhưng đối với loại hành vi tùy ý tàn sát người dân bình thường, lại hết sức chán ghét. Nếu đã gặp phải, hắn cũng không ngại diệt trừ nhóm sơn tặc này. Bất quá Ông Chi Hàn đã là Luyện Khí hậu kỳ, đối phó một đám sơn tặc quả là chuyện quá dễ dàng.

Có lẽ trong sơn thôn còn có người sống cũng không chừng, vừa nghĩ đến đây, Lục Tiểu Thiên liền cưỡi Linh Ưng bay về phía thôn nhỏ. Càng tiếp cận Hòe Thụ Thôn, mùi máu tươi càng phát ra dày đặc.

Một đao trí mạng! Lục Tiểu Thiên lần lượt kiểm tra mười mấy thi thể, đều là một đao cắt đứt động mạch cổ. Máu tươi đã nhuộm đỏ cả mặt đất. Thi thể băng lãnh, người bị hại đã chết rất lâu rồi. Bất quá nhìn vẻ mặt kinh ngạc vẫn còn đọng lại trước khi chết của những thi thể này, Lục Tiểu Thiên lông mày nhịn không được nhíu lại. Liên tục mười mấy thi thể ở đầu thôn đều là như thế, xem ra toàn bộ thôn này, không còn một ai sống sót, người hạ thủ vô cùng gọn gàng dứt khoát. Lục Tiểu Thiên trên mặt phẫn nộ đồng thời cũng hiện lên một tia tàn nhẫn.

"Bất hảo!" Rất nhanh, Lục Tiểu Thiên đã kịp phản ứng, vội vàng cưỡi lên Linh Ưng, đuổi theo hướng Ông Chi Hàn đã biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận