Độc Bộ Thành Tiên

Chương 155: Khuyển Xỉ Ngư*

*Khuyển Xỉ Ngư: Cá răng chó. (Dịch truyện này, mấy cái tên của tác giả lạ quá, không thuận mồm).

Trước mắt là một khu đầm lầy dày đặc chướng khí, mặt đất bên trên mọc đầy cỏ xanh thẳm. Xuyên thấu qua chướng khí dày đặc, có thể nhìn thấy ở cách khoảng mấy trăm trượng, có hai mươi mấy cây Tử La Tham có hoả hầu mấy trăm năm nằm rải rác trong đống loạn thạch. Trong chướng khí nhìn tựa hồ rất là bình lặng, bất quá giữa đám cỏ xanh thỉnh thoảng ẩn hiện hai ba bộ bạch cốt, nói cho mọi người ở đây hiểu rằng, muốn hái được những cây Tử La Tham này, không phải là chuyện dễ.

"Lục huynh, Tô sư muội, La sư đệ, mọi người đến thật đúng lúc. Mấy cây Tử La Tham này, thật khiến cho người ta đau đầu." Viên Hạo nhìn thấy một đoàn ba mươi người của Linh Tiêu Cung, con ngươi lập tức co rút, sau đó lại nhiệt tình chào hỏi nói.

Tên Viên Hạo này nhìn thật là không đơn giản. Thần tình thay đổi trong chớp mắt của Viên Hạo không thoát khỏi pháp nhãn của Lục Tiểu Thiên. Bất quá điều này cũng không kỳ quái, thực lực Viên Hạo tuy mạnh, nhưng cũng không thể chống đỡ nhiều người bọn họ được. Ngoại trừ Viên Hạo ra, còn có hai vị đệ tử tinh anh, là tu sĩ kết thành kiếm trận ở trong tuyệt địa trước đó. Bất quá so sánh với Linh Tiêu Cung người đông thế mạnh, chung quy vẫn yếu hơn một chút. Bởi vì Viên Hạo cũng biết chỉ cần Lục Tiểu Thiên và Tô Thanh liên thủ đã có thể áp chế dược y rồi.

"Tin rằng Viên huynh đã thử qua mấy lần rồi, không biết trong đống cỏ xanh này có nguy hiểm gì? Ngoài ra Viên huynh còn có một con linh cầm mà cũng không thể tiếp cận từ không trung sao?" Lục Tiểu Thiên kinh ngạc hỏi.

"Lục huynh, Tô sư muội mọi người có chỗ không biết rồi, mảnh cỏ xanh này trông vô cùng bình lặng, trên thực tế dưới mặt cỏ là những vũng đầm lầy, không biết có bao nhiêu Yêu Xà, Yêu Tri Chu, Nê Ngạc* ẩn nấp bên dưới. Trần sư đệ của tông môn chúng ta cũng là một vị đệ tử tinh anh, gặp phải mười mấy con tam giai Nê Ngạc vây công, không may vẫn lạc. Nếu như không phải ta còn có chút thực lực, cũng suýt nữa không thể thoát thân. Chiến đấu trong đầm lầy không thể nào so với trên mặt đất. Mười thành thực lực chỉ có thể phát huy ra sáu bảy thành đã là không tồi rồi. Ta cũng thử cưỡi linh cầm trực tiếp vượt qua đầm lầy từ trên không hái mấy cây Tử La Tham đó, bất quá lại bị một đám yêu cầm thối rửa từ trong đầm lầy vọt ra doạ chạy.

*Yêu Xà/ Yêu Tri Chu/ Nê Ngạc: Rắn/ Nhện/ Cá sấu đầm lầy.

Viên Hạo cười khổ nói, nghĩ lại cũng có chút sợ. Nếu không phải y chớp thời cơ nhanh chạy trốn, một khi toạ hạ linh cầm bị yêu cầm thối rửa đó giết chết, bản thân rơi vào trong đầm lầy, bị lượng lớn yêu thú yêu trùng yêu cầm vây công như vậy, ngay cả y cũng chỉ có thể chôn thây bên trong mà thôi.

"Cổ Kiếm Tông các ngươi có mười bảy người, Linh Tiêu Cung chúng ta cộng lại có hai mươi tám người, cùng nhau xông qua, chẳng lẽ còn phải sợ một số Nê Ngạc hay sao?" Hỗ Kiếm Minh nhíu mày hỏi.

"Không thể, trong đầm lầy này yêu thú nhiều vô số kể, nếu là nhân số quá nhiều, dẫn tới tới yêu thú cũng sẽ nhiều hơn, nếu như dẫn đến quá nhiều yêu thú, chỉ sợ cục diện sẽ càng thêm khó giải quyết, làm không khéo sẽ còn có thể toàn quân bị diệt. Trước đó ta và La huynh của quý phái cùng đi ra khỏi tuyệt địa, về sau gặp được lục giáp khô lâu. Sau đó đại chiến một trận nhưng không địch lại, mỗi người tự tách ra đào tẩu, dưới cơ duyên xảo hợp đến được chỗ này. Vừa vặn nhìn thấy mấy chục tên tu sĩ Man Thú Tông và Ma Dương Tông liên thủ xâm nhập vào trong đầm lầy, kết quả bởi vì gây ra động tĩnh quá lớn, trêu trọc tới yêu thú trong phạm vi ngoài mười dặm, mấy trăm con yêu thú như một cơn thuỷ triều cuốn tới. Bọn họ có hơn ba mươi người, may mắn trốn ra vẻn vẹn chỉ có hai người." Viên Hạo liền vội vàng lắc đầu nói.

"Đi qua không được, từ không trung bay qua cũng không được, nhiều người càng không được. Nếu nói như vậy, chẳng phải là không có một chút biện pháp nào sao?"

La Tiềm vò đầu bứt tai, nóng vội nói, trên mặt những người khác cũng lộ ra thần sắc thất vọng. Hai mươi mấy gốc Tử La Tham trước mắt nhưng lại không thể hái được, đối với mọi người ở đây mà nói, là thất vọng tới cỡ nào.

"Cũng không hẳn là như vậy, trước đó ta dẫn mấy đệ tử tinh anh trong tông môn xông qua thử một lần. Trần sư đệ tuy rằng vẫn lạc, bất quá cũng do thám ra được một lỗ hỏng. Đại khái nhân số không thể quá nhiều, nếu không mùi vị người sống quá nồng nặc, rất dễ dẫn dụ ra lượng lớn yêu thú. Ta đoán chừng bốn năm người là đủ rồi. Đương nhiên, bốn năm người nhất nhất định phải có thực lực cực mạnh, giống Ngô sư muội và Lục sư huynh dạng đệ tử tinh anh có hai kiện pháp khí mới được. Nhưng hiện giờ tính thêm ta nữa cũng chỉ có ba người, vẫn có chút không đủ."

Ánh mắt Viên Hạo sáng rực nhìn chằm chằm lục Tiểu Thiên và Tô Thanh nói: "Nếu không thực sự không đủ người, ba người chúng ta cứ liên thủ xông thử một lần xem sao? Đương nhiên, khi xông qua cần phải hao phí lượng lớn trung phẩm linh thạch để bổ sung pháp lực, còn có đan dược trị thương nữa. Do tu sĩ đồng môn khác cùng đóng góp, sau khi đạt được Tử La Tham, lại cùng nhau phân phối lại, thế nào?"

Lục Tiểu Thiên suy nghĩ một hồi, thẳng thắn mà nói, linh vật trong tay hắn đã đủ đổi được mấy khoả Trúc Cơ Đan. Sau khi trở về Linh Tiêu Cung còn có thể lợi dụng linh vật trong kết giới lần nữa luyện chế mấy lò, không cần thiết mạo hiểm trong cái đầm lầy hung hiểm này. Chỉ là nếu như trực tiếp cự tuyệt, khó tránh sẽ khiến người khác không nghi ngờ. Bởi vì Trúc Cơ Đan không ai chê nhiều cả, đặc biệt loại chủ dược để luyện chế Trúc Cơ Đan như Tử La Tham. So với linh thảo khác, tỉ lệ trao đổi Trúc Cơ Đan cũng cao hơn rất nhiều. Dù là Ngô Nghiên, trong mắt cũng lộ ra vẻ muốn thử xông vào một lần. Bất quá nàng không thể quyết định, theo thói quen nhìn về phía Lục Tiểu Thiên.

"Trước khi đến đây ta có chút thương tổn, cần tĩnh dưỡng một ngày. Hơn nữa việc này can hệ trọng đại, hiện tại ta cũng không thể quyết định, cần cùng mấy người Tô sư muội thương lượng một chút." Sau khi hơi suy nghĩ một chút, Lục Tiểu Thiên nói.

"Cũng tốt, kỳ thật có bốn người liên thủ xông vào một phen, hẳn là không có vấn đề gì. Nếu chỉ có ba người, không nhất định có thể hái được Tử La Tham, nhưng toàn thân trở ra, cũng không có vấn đề gì lớn, nếu không ta cũng sẽ không lấy tính mạng mình ra nói đùa."

Viên Hạo lo lắng Lục Tiểu Thiên sẽ cự tuyệt, nên lại bổ sung một câu, mặc dù linh vật thu thập được trên tay y đã đủ để đổi lấy mấy khỏa Trúc Cơ Đan. Với tư chất của y, dù cho không cần Trúc Cơ Đan, cũng có thể thuận lợi Trúc Cơ. Đương nhiên, nếu như có Trúc Cơ Đan, có thể tiết kiệm được mấy năm khổ tu.

Hơn nữa muốn có Trúc Cơ Đan đối với y không hề khó, nhưng đối với tu sĩ tông môn khác lại là kỳ trân dị bảo. Đợi sau khi y Trúc Cơ thành công, dùng Trúc Cơ Đan trong tay tìm Kim Đan lão tổ trong môn phái để đổi lấy một giọt đan nguyên, tới lúc đó tế luyện lại Liệt Dương Kiếm trong tay một phen, biến nó thành pháp khí đan nguyên. Pháp khí đan nguyên so với pháp khí bình thường uy lực còn mạnh hơn một bậc, trong đồng giai tu sĩ, y vẫn có thể tiếu ngạo quần hùng, vượt qua tu sĩ Trúc Cơ bình thường. Bởi vậy đối với lần liên thủ này, trong lòng Viên Hạo cũng có không ít chờ mong.

"Lục huynh, suy nghĩ như thế nào rồi?" Một ngày sau, Viên Hạo chờ đợi nhìn Lục Tiểu Thiên nói. Y kiến thức qua sự cơ trí của Lục Tiểu Thiên, trước đó ở trong tuyệt địa, Linh Tiêu Cung luôn do Lục Tiểu Thiên làm chủ, Viên Hạo tự nhiên là hỏi Lục Tiểu Thiên trước nhất.

"Ngươi hỏi Tô sư muội đi, việc này do nàng định đoạt." Lục Tiểu Thiên sờ sờ mũi rồi lui qua một bên. Lần xuất thủ này là do hắn và Tô Thanh, Ngô Nghiên ba người liên thủ. Vốn hắn còn có chút không nguyện ý, bất quá Tô Thanh trực tiếp lấy ra một khối Si Diễm Tinh. Chỉ để yêu cầu Lục Tiểu Thiên xuất thủ, Tử La Tham đạt được vẫn không hề thiếu phần của hắn. Lục Tiểu Thiên suy nghĩ trong chốc lát liền trực tiếp đáp ứng.

Pháp khí cũng có phân chia tốt xấu, Sí Diễm Tinh không chỉ có thể trực tiếp luyện chế ra thượng phẩm pháp khí, hơn nữa sau khi thêm vào đan nguyên, có thể biến thành cực phẩm đan nguyên pháp khí. Tuy rằng đan nguyên trong truyền thuyết hắn không biết tìm được ở đâu, bất quá cũng có mấy phần chờ mong. Hơn nữa pháp khí do Sí Diễm Tinh luyện chế ra còn lợi hại hơn pháp khí bình thường mấy phần. Đương nhiên, trước đó hắn cũng đã nói rõ, một khi nguy hiểm quá lớn, hắn sẽ lập tức từ bỏ để bảo toàn bản thân.

"Trước đó Viên sư huynh nói tốt nhất là nên đi bốn tới năm người?" Ngón tay Tô Thanh vuốt vuốt lọn tóc xanh, lướt qua Lục Tiểu Thiên hỏi.

"Không sai, tốt nhất là bốn tới năm người. Đương nhiên, thực lực cần phải vượt qua đệ tử tinh anh bình thường." Viên Hạo gật đầu nói.

"Bên phía chúng ta có thể xuất thủ ba người. Ta, Lục sư huynh, còn có Ngô sư muội. Bất quá Cổ Kiếm Tông của Viên sư huynh chỉ có một người, không biết sau khi hái được đám Tử La Tham đó. Giữa hai phái chúng ta, Viên sư huynh cảm thấy nên phân chia như thế nào?" Tô Thanh nói.

Viên Hạo thần tình chấn động, nếu như Ngô Nghiên cũng có hai kiện pháp khí. Hiện tại thực lực của Linh Tiêu Cung có thể nói đã hoàn toàn vượt qua y rồi. Chỉ là y hiện tại vẫn là người đứng đầu của Cổ Kiếm Tông, trên miệng không thể nào chịu yếu thế, hỏi ngược lại: "Theo ý tứ của Tô sư muội, còn không biết nên phân chia như thế nào? Trước khi bọn muội tới đây, Cổ Kiếm Tông ta vì dò đường đã mất đi mấy tên đệ tử, lẽ nào lại chia theo đầu người, bên muội ba ta một?"

Tô Thanh chậm rãi nói: "Cũng không tới mức như vậy, hai phái chúng ta giao hảo đã lâu. Chúng ta cũng không phải không biết tiến thối. Nhưng tốt xấu gì chúng ta cũng xuất lực lớn hơn một chút, chia nhiều thêm một chút cũng là lẽ đương nhiên. Bất quá nghĩ tới tính trọng yếu của Tử La Tham, thôi thì thế này đi. Nếu như Viên sư huynh có thể đưa ra hai khoả Trú Nhan Quả, đám Tử La Tham này liền chia thành năm phần, Viên sư huynh độc chiếm hai phần trong đó."

"Chiếm hai phần? Còn muốn ta phải xuất ra hai khoả Trú Nhan Quả, tính toán của Tô sư muội có phải là hơi quá không đấy?" Trên mặt Viên Hao hiện lên tia phẫn nộ. Trong lớp tu sĩ Luyện Khí kỳ, còn chưa có ai dám cò kè mặc cả với y như vậy.

"Sở dĩ ta ra điều kiện như vậy, tự nhiên cũng là vì Lục sư huynh, Ngô sư muội và ta có thực lực như vậy. Hơn nữa trước đó khi phân chia Trú Nhan Quả, Viên sư huynh chẳng phải cũng dựa vào thực lực cường hoành mà như vậy sao?"

Tô Thanh không hề nhượng bộ nói. Với suy nghĩ của nàng, Lục Tiểu Thiên có thể giết chết Độc Cô Hàn chính là không hề thua kém gì Viên Hạo, có thể phân chia tỉ lệ như vậy chính là nể mặt Cổ Kiếm Tông lắm rồi.

Lục Tiểu Thiên nghe thấy có chút xấu hổ toát mồ hôi, xem ra dung mạo đối với nữ tử xinh đẹp mà nói, chưa hẳn là không quan trọng bằng tu vi. Hai người Tô Thanh và Ngô Nghiên lại vì hai khoả Trú Nhan Quả trong tay Viên Hạo mà mạo hiểm lớn như vậy. Dù sao trong tay hai nàng mỗi người cũng mới chỉ có một khoả Trú Nhan Quả, không có Luyện Đan Sư nào có thể bảo chứng luyện một lò là thành công, nếu như có hai khoả càng đảm bảo hơn nhiều. Tô Thanh và Ngô Nghiên đã thương lượng tốt rồi, nhất định phải ép Viên Hạo giao ra, hai người bọn nàng lại phân chia theo tỉ lệ, đương nhiên là Tô Thanh sẽ chiếm phần hơn.

"Được rồi, cứ phân chia như vậy, bất quá các ngươi tâm tư lớn như vậy, chuyện tiếp theo phải lấy ra thực lực tương ứng mới được, nếu không ta cũng sẽ không đồng ý."

Một phen cò kè mặc cả, nhưng hai người Tô Thanh và Ngô Nghiên không hề nhường bước. Viên Hạo suy đi nghĩ lại một hồi, Trú Nhan Quả trước đó y chỉ chia một quả cho đồng môn khác, cho dù là lấy ra hai quả, trong tay vẫn còn hai quả. Trong đống loạn thạch ở phía xa kia, chí ít cũng có hai mươi mấy cây Tử La Tham, lấy ra hai cây Trú Nhan Quả này, cho dù chỉ được chia hai phần năm, cũng vẫn không hề thua thiệt mấy. Lúc này thực lực của Linh Tiêu Cung tuyệt đối cường thế, muốn chiếm phần lớn cũng không phải vô lý. Nếu như giữa chừng mấy người Tô Thanh vẫn lạc đi một hai người, tới lúc đó tỉ lệ phân chia làm sao cũng phải sửa lại, tới lúc đó thì không thể trách y quá đáng rồi. Trong lòng Viên Hao cười âm trầm.

"Sẽ không để Viên sư huynh thất vọng đâu." Không dễ dàng gì mới đàm phán xong, Tô Thanh thở phào một hơi, đối mắt với Ngô Nghiên một cái liền nhoẻ miệng cười nói.

"Nếu đã như vậy thì liền bắt đầu thôi, cứ kéo dài hơn nữa, e rằng lại có tu sĩ môn phái khác chạy tới đòi chia phần. Lúc đặt chân xuống chú ý một chút, đầm lầy này có chút cổ quái. Có một cỗ hấp lực, dù chúng ta là người tu tiên, nhưng khi chân đặt vào khoảng không cũng sẽ bị rơi vào trong đó. Nếu cảm giác được chỗ đặt chân trống không như không chút điểm tựa nào thì lập tức thu chân lại. Nơi cỏ xanh rậm rạp hơn thì cũng sẽ chịu được sức nặng chúng ta nhiều hơn." Tuy rằng trong lòng khó chịu, bất quá trước khi hái được Tử La Tham, Viên Hạo tự nhiên không muốn đám người Tô Thanh sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Nói xong, Viên Hạo đã dẫn đầu nhảy vọt vào trong một chỗ mọc đầy cỏ xanh. Tựa hồ cùng lúc với khi Viên Hạo đặt chân xuống, hoa một tiếng, một đầu hoàng ngư mập mạp lớn hơn một mét miệng đầy răng nhọn từ trong đầm lầy nhảy lên, vô cùng hung hăng há miệng cắn về phía viên Hạo.

Một đầu Khuyển Xỉ Ngư nhị giai đỉnh phong, tương đương với Luyện Khí trung kỳ! Viên Hạo hừ lạnh một tiếng, nhiệt lực kinh người trào ra, Liệt Duong Kiếm trong chớp mắt liền chém đầu Khuyển Xỉ Ngư này thành hai nửa rơi lại vào trong đầm lầy.

Trong đầm lầy phun trào một tràng bột khí, mấy đầu Khuyển Xỉ Ngư hình thể còn lớn hơn rất nhanh đã ăn sạch thịt đồng loại mình. Bất quá Khuyển Xỉ Ngư hung thần ác sát cũng không hề ngừng lại. Những con không kịp giành phần ăn vừa rồi liền đưa mắt nhìn sang mấy người Lục Tiểu Thiên vừa tiến vào trong đầm lầy.

Chỗ càng xa hơn, nước đục và bùn loãng sâu cạn không giống nhau, mười mấy con Khuyển Xỉ Ngư lao thẳng về phía mấy người Lục Tiểu Thiên.

Đám yêu thú này phản ứng cũng thật nhanh, trong lòng Lục Tiểu Thiên âm thầm giật mình. Không cần nói, tốc độ của bọn chúng ở dưới đầm lầy hẳn là rất nhanh mới có thể kịp xuất hiện nhiều như vậy.

Ca sát! Loan đao chém chết một đầu Khuyển Xỉ Ngư. Bất quá lực đạo phản chấn từ trên loan đao khiến cho Lục Tiểu Thiên có chút kinh hãi. So với nhị giai yêu thú bình thường khí lực mạnh hơn không chỉ vài lần. Bất quá nghĩ lại thì cũng bình thường, đám yêu thú này sinh tồn thời gian dài trong đầm lầy, lực cản của đầm lầy so với trên đất liền hoặc là trong những con sông rộng còn ác liệt hơn nhiều, cần phải bỏ ra nỗ lực càng lớn, mới có thể vận động bình thường. Quanh năm suốt tháng, nhiều thế hệ qua đi, đám yêu thú trong đầm lầy này tự nhiên khí lực sẽ vô cùng lớn.

Cho dù là nơi cỏ xanh rậm rạp, dưới chân cũng vô cùng mềm mại. Trên thân mấy người đều dán Khinh Thân phù ngoài ra còn gia trì thêm Ngự Phong Thuật mới có thể thuận lợi đi lại bên trong đầm lầy này. Đổi lại một thế tục võ giả ở đây, e rằng vừa mới đặt chân xuống, cả người liền sẽ rơi hãm xuống dưới rồi.

Tô Thanh trước tiên tế ra ngân sắc tiểu rìu, còn Ngô Nghiên lại lấy ra một cây hoả hồng sắc trường thương. Trong lòng Viên Hạo khẽ run, cây Hoả hệ trường thương này vốn thuộc về Mạnh Khải của Cổ Kiếm Tông. Trong lúc quyết đấu trên truyền tống trận trong tuyệt địa, Mạnh Khải đã chết trong tay Lục Tiểu Thiên, không nghĩ tới hắn lại hào phóng tặng cho Ngô Nghiên như vậy.

Ngô Nghiên sử dụng pháp khí trường thương thì còn hợp lý đi, bất quá khiến Viên Hạo kiêng kỵ chính là y rõ ràng nhớ rằng trong tuyệt địa Tô Thanh sử dụng là một cây kim sắc trường tiên và kim sắc phi kiếm, không nghĩ tới trong tay không ngờ còn có cây ngân sắc tiểu rìu sắc bén như vậy, có nghĩa là trong tay Tô Thanh không chỉ có hai kiện pháp khí. Đệ tử Linh Tiêu Cung từ lúc nào mà lại trở nên xa hoa như vậy, hay là do đoạt được từ trong tay tu sĩ môn phái khác? Trong lòng Viên Hạo nhịn không được thầm mắng một tiếng.

Bốn người một đường xông qua, khi bọn họ ngày càng tiếp cận Tử La Tham, thỉnh thoảng cũng có tam giai Khuyển Xỉ Ngư lao ra khỏi đầm lầy. Yêu thú xuất hiện càng ngày càng nhiều, áp lực của mọi người lập tức gia tăng thêm không ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận